KHÔNG CÓ BỮA ĂN NÀO MIỄN PHÍ - Trang 30

Gary tươi cười khi bước vào chào hỏi chúng tôi, đang ủ rũ như hai

con mèo chết. Khoảng hơn 50 tuổi, áo quần bảnh bao, Gary giống
như một thượng nghị sĩ với mái tóc trắng và phong cách lịch lãm.
Nghĩ Gary là một nhân viên bán hàng cho hãng Nike hay Reebok gì
đó, Tuấn bỏ đi uống cà phê, nhờ tôi tiếp giùm.

Gary nói hôm nay là ngày may mắn của tôi. Ông có giải pháp cho

vấn đề của tôi và tôi không phải tốn một đồng xu nào. Tôi điện
thoại cho Tuấn về ngay vì không một ông chủ doanh nghiệp nào lại
có thể bỏ qua một đề nghị hào hứng đến vậy. Đề nghị của Gary
rất đơn giản: “Bổ nhiệm tôi làm quản lý cửa hàng này. Tôi không
lĩnh lương và cứ mỗi tháng, tính sổ và chia cho tôi 25% số tiền lời
của cửa hàng. Tôi cũng được quyền mua lại 30% tổng số cổ phiếu
của công ty với giá vốn (book value) trong hai năm tới. Các ông đang
lỗ, chắc chắn không mất gì trong phi vụ này”.

Tuấn đồng ý và Gary bắt đầu ứng dụng nghệ thuật sáng tạo

về tiếp thị với các hoạt động hàng ngày. Gary đi tiếp xúc các câu
lạc bộ thể thao trong vùng, từ các đội bóng chày nhỏ của trẻ em đến
các sân golf, tennis, polo… của người giàu. Ông còn lập ra chương
trình trả hoa hồng cho người “giới thiệu” và các khách hàng lớn. Ông
cũng cất công liên tục đi tìm các nhà tài trợ cho các chương trình thể
thao ông sáng lập. Sau hai tháng, cửa hàng có lời và thu nhập của
Gary gia tăng đều đặn. Một năm sau, ông mua lại 30% công ty và ba
năm sau, ông làm chủ 100%. Tuấn ôm được mớ tiền, đi xuống
Mexico mở quán bar, tìm thêm vài cô vợ Mễ. Mọi người đều vui vẻ.

Sáng tạo vì hoàn cảnh

Sau này, những khi ngồi tâm sự riêng với nhau, Gary mới kể cho

tôi thêm nhiều mẩu chuyện khác của đời ông. Sinh ra trong một gia

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.