KHÔNG CÓ BỮA ĂN NÀO MIỄN PHÍ - Trang 79

qua đáo lại trong vài năm tới, giấu giếm dưới thảm cho đến khi
hôi thối quá, phải kéo ra. Càng lâu lãi suất càng tích lũy, hậu quả
càng lớn và nhiều món nợ sẽ không bao giờ trả đủ.

Có lẽ đây là sự kiện và bài học lớn nhất của năm 2011. Các lãnh tụ

chính trị và kinh tế nghĩ mình miễn nhiễm khỏi định luật thiên
nhiên? Họ cho rằng họ sẽ vượt qua mọi lăng nhăng của thời thế và
tha hồ ăn miễn phí. Rằng họ sẽ tồn tại thêm vài thế hệ nữa.
Rằng cái lựa chọn dù phi lý và xấu xí đến đâu cũng sẽ qua đi khi
họ hạ cánh an toàn và người dân sẽ quên hay cười tha thứ khi nhớ lại.

Đôi khi tôi cũng mất đi niềm tin vào luật của Trời và cho rằng

họ đúng. Có lẽ đó là chút chua chát còn sót lại của tuổi già?

Chiều Giáng Sinh, tôi tình cờ xem một bộ phim hoạt hình của

Disney tên Tangled (Công chúa tóc dài). Chuyện về một nàng công
chúa bị bà phù thủy bắt đi khi vừa chào đời. Bà cần mái tóc mầu
nhiệm của cô để trẻ đẹp mãi. Cô lớn lên và luôn nghĩ rằng đây là mẹ
mình. Bà cấm không cho cô ra khỏi cái tháp cao tù ngục, bà giải
thích thế giới ngoài kia khủng khiếp, tàn bạo lắm, cô nên ngoan
ngoãn nghe lời bà dạy dỗ để cuộc đời được “ổn định”.

Nhưng trong thâm tâm, cô vẫn ao ước về một ngày của “tự do” dù

phải trả giá. Một chàng ăn trộm đưa cô ra khỏi ngục tù và câu chuyện
kết thúc như mọi chuyện cổ tích. Kẻ gian bị tiêu diệt và người tử tế
sống hạnh phúc đời đời. Bài hát khi cô thoát khỏi gọng kìm của bà
phù thủy “I’ve seen the light” (Tôi đã thấy ánh sáng) thật truyền
cảm.

Dù đôi khi con người “bi quan” trong tôi chê cười cái ấu trĩ của

những câu chuyện cổ tích, tôi vẫn yêu chúng vô cùng. Đây là thế giới
của đạo đức, của chân thật và cao quý. Nó xác định lại cho chúng ta
niềm tin vào luật Trời, vào cái đẹp vĩnh hằng của công lý, vào luật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.