KHÔNG CÓ NGÀY MAI - Trang 213

Sansom. Nhưng rồi tôi cho rằng ông ta muốn sắp xếp chút thời gian yên
tĩnh cho Springfield và tôi, ở một hành lang tách biệt nào đó. Có lẽ để bàn
bạc thêm, hoặc để trao một thông điệp. Thế nên tôi đứng dậy đi thẳng phía
cửa. Không bắt tay hay chào tạm biệt. Có vẻ kiểu chia tay ấy không hợp.

Springfield theo tôi ra sảnh. Anh ta không nói gì. Dường như anh ta

đang nhẩm lại gì đó. Tôi ngừng lại đợi, anh ta bắt kịp tôi liền nói: “Ông cần
từ bỏ toàn bộ chuyện này.”

Tôi hỏi, “Tại sao, nếu như ông ta đã không ở đó?”

“Bởi để chứng minh rằng ông ấy không có mặt ở đó, ông sẽ bắt đầu

hỏi rằng không ở đó thì ở đâu. Tốt hơn là không bao giờ ông biết.”

Tôi gật đầu. “Đối với ông thì đây cũng là chuyện riêng, phải không?

Bởi ông cũng ở đó cùng ông ta. Ông đã tới bất kỳ nơi nào ông ta tới.”

Springfield cũng gật. “Hãy để cho nó qua đi. Ông không thể lật được

tảng đá không vừa với sức ông đâu.”

“Sao lại không?”

“Bởi nếu ông làm thế thì ông sẽ bị xóa bỏ. Ông sẽ không tồn tại thêm

chút nào nữa. Ông sẽ chỉ biến mất, cả về thể xác lẫn trên giấy tờ. Bây giờ
chuyện đó có thể xảy ra, ông biết mà. Đây là một thế giới hoàn toàn mới.
Tôi rất muốn nói rằng tôi sẽ tham gia vào quy trình ấy, nhưng tôi sẽ chẳng
có cơ hội. Thậm chí gần có cũng không. Bởi một đám người khác có mặt
trước để túm ông. Tôi sẽ tụt lại xa đến mức thậm chí giấy khai sinh của ông
sẽ trắng trơn trước khi tôi đến được bất kỳ chỗ nào đó gần ông.”

“Đám người khác nào?”

Anh ta không trả lời.

“Chính phủ à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.