KHÔNG CÓ NGÀY MAI - Trang 217

cạnh, về tuổi tác và dung mạo thì rõ rồi, nhưng cả về sức sống, sự năng
động, phong thái và khí chất nữa.

Tôi ổn định chỗ và Lila đi thẳng vào chuyện. Cô ta hỏi, “Ông có

mang theo chiếc thẻ nhớ không?”

Tôi nói “Không”, dù có mang theo. Nó nằm trong túi tôi, cùng với

chiếc bàn chải của tôi và điện thoại của Leonid.

“Vậy nó ở đâu?”

“Một nơi khác.”

“Nơi nào đó an toàn chứ?”

“Hoàn toàn an toàn.”

Lila hỏi, “Tại sao đám người đó tới đây?”

Tôi đáp, “Bởi cô đang thò mũi vào chuyện gì đó vẫn còn là bí mật.”

“Nhưng sĩ quan báo chí ở HRC rất nhiệt tình về chuyện đó mà.”

“Bởi cô đã nói dối ông ta.”

“Xin lỗi?”

“Cô bảo ông ta rằng chuyện đó diễn ra ở Berlin. Nhưng không phải.

Berlin năm 1983 không phải chỗ để giỡn chơi, nhưng ổn định. Nó là một
hoạt cảnh của Chiến tranh Lạnh, ngưng đọng với thời gian. Có thể có chút
qua lại giữa CIA và KGB cũng như giữa người Anh và lực lượng an ninh
chính trị Đông Đức, nhưng không có sự tham gia thực sự của quân đội Mỹ.
Đối với các chàng trai của chúng tôi, đó chỉ là một điểm du lịch. Bắt tàu
hỏa, xem Bức tường Berlin. Các quán bar tuyệt vời, những cô gái điếm
tuyệt đỉnh. Có lẽ cả chục ngàn chàng trai tên John đã qua đó, nhưng họ
không làm gì ngoài việc tiêu tiền và dính bệnh lậu. Chắc chắn họ đã không
chiến đấu và không được thưởng huy chương. Thế nên truy ra một trong số

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.