KHÔNG CÓ NGÀY MAI - Trang 218

họ gần như là điều không thể. Có thể HRC đã sẵn sàng lãng phí chút thời
gian, song chỉ để phòng có khi moi ra được điều gì đó hay ho. Nhưng ngay
từ đầu đó đã là một nhiệm vụ ngớ ngẩn. Thế nên không thể có chuyện các
cô đã thu được kết quả tích cực từ Susan Mark. Không thể có chuyện cô ấy
đã kể cho cô nghe điều gì đó về Berlin đáng để cô lặn lội tới đây. Không thể
xảy ra được.”

“Vậy tại sao chúng tôi đã tới?”

“Vì trong những cuộc điện thoại đầu tiên cô đã làm mềm lòng cô ấy,

kết bạn với cô ấy và rồi tới lúc cô nhận định rằng đã đến thời điểm chín
muồi thì cô nói cho cô ấy điều cô thực sự muốn. Và cách chính xác để tìm
ra nó. Chỉ nói với cô ấy. Không phải Berlin. Là chuyện gì đó hoàn toàn
khác.”

Một người không cảnh giác không có gì để che giấu thì hẳn đã phản

ứng ngay lập tức và thẳng tuột rồi. Có thể là giận dữ, có thể với cảm giác bị
tổn thương. Một tay lừa đảo nghiệp dư thì đã giả bộ thế rồi, bằng cách quát
tháo, gây ầm ĩ. Lila Hoth chỉ ngồi yên lặng một lát. Hai mắt cô cũng thể
hiện kiểu phản ứng rất nhanh hệt như mắt John Sansom lúc ở trong phòng
khách sạn O. Henry. Tư duy lại, triển khai lại, tổ chức lại, tất cả diễn ra
trong một hai giây ngắn ngủi.

Cô ta nói, “Chuyện rất phức tạp.”

Tôi không trả lời.

Lila Hoth nói, “Nhưng hoàn toàn trong sáng.”

Tôi nói, “Hãy nói điều đó với Susan Mark.”

Cô ta cúi đầu. Cũng là cử chỉ tôi từng thấy. Nhã nhặn, nhạy cảm và

hơi có chút ăn năn. Lila nói: “Tôi đã đề nghị Susan giúp đỡ. Cô ấy đã đồng
ý, rất sẵn lòng. Rõ ràng những hành động của cô đã gây khó khăn cho quan
hệ giữa cô với các bên khác. Thế nên, đúng, tôi cho rằng tôi là nguyên nhân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.