KHÔNG CÓ NGÀY MAI - Trang 26

Hành khách số 4 thò cả hai tay vào trong túi. Nắp túi bị dồn lại và

nhăn nhúm giữa hai cổ tay cô ta.

Tàu dừng ở phố 33. Những cánh cửa mở ra. Không ai xuống. Một

hành khách cô độc trên sân ga ngần ngừ rồi bước sang phải và lên toa kế
bên. Tôi quay người nhìn qua ô cửa sổ nhỏ phía sau đầu tôi và thấy cô ta
chọn một ghế gần mình. Hai vách ngăn bằng thép không gỉ và khoảng nối
giữa hai toa. Tôi muốn xua tay ra hiệu cho cô ta tránh đi. Có thể cô ta sẽ
sống sót ở cuối đầu kia toa của mình. Nhưng tôi không làm thế. Hai mắt
chúng tôi không gặp nhau, và dù thế nào cô ta cũng sẽ lờ tôi đi. Tôi biết
New York. Những cử chỉ điên rồ trên một chuyến tàu khuya chẳng có chút
gì đáng tin.

Những cánh cửa mở ra lâu hơn bình thường một chút. Trong một giây

điên rồ, tôi nghĩ tới việc cố lùa mọi người ra ngoài. Nhưng tôi không làm
thế. Hẳn sẽ là trò hề. Ngạc nhiên, không hiểu nổi, có lẽ cả rào cản ngôn
ngữ. Tôi không chắc là mình biết từ bom trong tiếng Tây Ban Nha là gì.
Bomba, chắc vậy chăng. Hay từ đó nghĩa là bóng đèn? Một gã điên bô lô ba
la về bóng đèn sẽ chẳng giúp được ai.

Không, bóng đèn là bombilla, tôi nghĩ.

Có lẽ thế.

Có thể thế.

Nhưng chắc chắn rằng tôi chẳng biết thứ ngôn ngữ vùng Balkan nào.

Và tôi không biết thổ ngữ Tây Phi. Dù có thể người phụ nữ mặc váy nói
tiếng Pháp. Một số nước Tây Phi thuộc khối Pháp ngữ. Mà tôi nói được
tiếng Pháp. Une bombe. La femme là-bas a une bombe sous son manteau.
Người phụ nữ đằng kia có một quả bom giấu dưới áo khoác
. Người phụ nữ
mặc váy có thể hiểu. Hoặc có thể cô ta hiểu được thông điệp ấy theo cách
khác và cứ thế theo chúng tôi ra ngoài.

Nếu như cô ta tỉnh dậy đúng lúc. Nếu như cô ta mở hai mắt ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.