KHÔNG CÓ NGÀY MAI - Trang 264

sau mười giờ đồng hồ, nó tỉnh dậy với trạng thái sức khỏe hoàn hảo.

Nhưng nó lại nặng gấp đôi tôi.

Phía sau tôi là quầy tiếp tân của khách sạn. Tôi có thể cảm nhận được

nó ở sau lưng. Quầy có rìa rộng khoảng ba lăm phân nằm cách mặt sàn
chừng hơn một mét. Cao ngang tầm quầy bar. Tiện cho một vị khách bày
giấy tờ của mình ra. Tiện để ký mọi thứ. Sau rìa, mặt phẳng sụt xuống thành
ngang tầm bàn làm việc thông thường cho nhân viên. Sâu xuống chừng non
tám chục phân. Hoặc hơn nữa. Tôi không chắc. Nhưng tất thảy trở ngại là
một rào cản cao và rộng không thể vượt qua ở tư thế đứng. Nhất là khi đang
quay mặt ở hướng không thích hợp. Và dù sao thì cũng vô ích. Nhảy qua
quầy cũng chẳng đưa tôi vào một phòng khác. Tôi sẽ vẫn ở đó, ngay sau
quầy thay vì đứng phía trước. Chẳng kết quả gì, mà thậm chí còn tổn hại
lớn nếu tôi vụng về rơi đúng một chiếc ghế lăn hay vướng phải dây điện
thoại.

Tôi quay đầu liếc phía sau mình. Chẳng có ai ở đó. Đám nhân viên lễ

tân đã chuồn ra, cả trái lẫn phải. Họ đã được huấn luyện, có lẽ thậm chí đã
tập dượt. Bảy kẻ phía trước tôi có mặt thoáng để khai hỏa.

Không đường tiến, chẳng có đường lui.

Tôi đứng yên.

Tay cầm đầu nhóm nhân viên điều tra liên bang đang ngắm dọc theo

nòng khẩu súng phóng tên và chĩa thẳng vào đùi trái tôi. Đùi trái tôi tạo
thành một mục tiêu tương đối lớn. Không có mỡ dưới da. Chỉ có thịt cứng,
đầy mao mạch và những thứ giúp lưu thông máu nhanh chóng, hiệu quả.
Hoàn toàn không được bảo vệ trừ chiếc quần mới màu xanh nước biển may
bằng chất vải cô tông mỏng mặc cho mùa hè.

Đừng đến mà ăn mặc như thế, nếu không ông chẳng vào được đâu.

Tôi gồng lên, như thể sức căng cơ sẽ khiến thứ khốn kiếp kia nảy ra. Rồi tôi
lại thả lỏng. Sức căng cơ còn chẳng giúp gì cho con đười ươi, nên sẽ chẳng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.