“Làm thế quái nào mà chúng ta tự tìm được cô ta?”
Tôi nhìn Theresa Lee. “Cô đã nói chuyện với Sansom chứ?”
Lee nhún vai, như thể cô có cả tin tốt lẫn tin xấu. Cô nói, “Tôi đã nói
chuyện với ông ta một lát. Sansom bảo có lẽ ông ta muốn đích thân đến đây.
Ông ta bảo sẽ gọi lại cho tôi để thống nhất địa điểm và thời gian. Tôi nói
rằng ông ta không gọi được đâu vì tôi tắt điện thoại. Thế là Sansom bảo
thay vì gọi tôi ông ta sẽ gọi vào di động của Docherty, và tôi sẽ gọi cho
Docherty để nhận lời nhắn. Tôi đã làm như vậy. Docherty không nghe máy.
Tôi thử gọi vào tổng đài của đồn. Nhân viên điều phối nói rằng Docherty
không có ở đó.”
“Thế nghĩa là sao?”
“Tôi nghĩ nghĩa là anh ấy vừa bị bắt.”
Điều đó làm thay đổi mọi thứ. Tôi hiểu như vậy ngay cả trước khi
Lee nói nó ra. Cô đưa cho tôi mấy mảnh giấy gập lại. Tôi cầm lấy, như cầm
gậy chạy tiếp sức. Tôi sẽ phải chạy tiếp, nhanh hết khả năng có thể. Cô đã
ra khỏi đường chạy, cuộc đua của cô đã chấm dứt. Lee nói, “Ông đã hiểu,
phải không? Giờ tôi phải trình diện. Anh ấy là đồng sự của tôi. Tôi không
thể để anh ấy một mình đối mặt với trò điên rồ này.”
Tôi nói, “Cô đã nghĩ rằng anh ta sẽ bỏ rơi cô ngay lập tức mà.”
“Nhưng anh ấy đã không thế. Vả lại dù sao tôi cũng có những tiêu
chuẩn riêng.”
“Làm thế chẳng có ích gì đâu.”
“Có thể không. Nhưng tôi sẽ không quay lưng lại đồng sự của mình.”
“Cô đang tự đẩy mình xuống vực đấy. Nếu ở trong tù thì cô chẳng
giúp đỡ được ai cả đâu. Bên ngoài luôn tốt hơn bên trong.”