“Với ông thì khác. Ngày mai ông có thể ra đi. Tôi thì không thể. Tôi
sống ở đây.”
“Vậy còn Sansom thì sao? Tôi cần thời gian và địa điểm.”
“Tôi không có thông tin đó. Và dù sao ông cũng nên cẩn thận với
Sansom. Qua điện thoại nghe giọng ông ta rất lạ. Tôi không biết liệu ông ta
thực sự nổi điên hay thực sự lo lắng. Thật khó mà nói ông ta đứng về phía
nào, liệu sẽ tới đây không và khi nào sẽ tới.”
Rồi Lee trao cho tôi chiếc điện thoại đầu tiên của Leonid và chiếc sạc
khẩn cấp. Cô đặt một bàn tay lên cánh tay tôi bóp lại, rất nhanh, dù chỉ một
chút. Thay cho một cái ôm và một cử chỉ chúc may mắn. Và ngay sau đó,
quan hệ hợp tác tạm thời giữa ba chúng tôi tan vỡ hoàn toàn. Jacob Mark đã
đứng sẵn trước khi Lee kịp nhổm dậy. Anh nói, “Tôi mắc nợ Peter. Được
thôi, có thể họ sẽ lại tống tôi vào tù, nhưng ít ra họ cũng sẽ đi tìm thằng bé.”
“Chúng ta có thể đi tìm nó,” tôi nói.
“Ta chẳng có nguồn lực nào cả,” Jake đáp.
Tôi nhìn cả Jake và Lee rồi hỏi, “Cả hai cùng chắc chứ?”
Họ chắc. Hai người bước xa dần tôi, ra khỏi công viên, ra vỉa hè đại
lộ Năm, đứng đấy nghển cổ ra tìm một xe cảnh sát giống như người ta vẫy
taxi. Tôi ngồi một mình khoảng một phút rồi đứng dậy bước theo hướng
khác.
Điểm dừng tiếp theo, một nơi nằm ở phía Đông đại lộ Năm và phía
Nam phố 59.