KHÔNG CÓ NGÀY MAI - Trang 403

còn thô. Nơi quay có vẻ ở nước ngoài. Đất nện. Màu ka ki sẫm. Những viên
đá nhỏ và một tảng đá lớn. Tảng đá phẳng, rộng hơn một chiếc giường cỡ
lớn. Nó được khoan và lắp bốn sợi xích sắt. Mỗi góc một sợi.

Có một người đàn ông trần truồng bị cột vào xích. Anh ta thấp, gầy

và dẻo dai. Anh ta có nước da màu ô liu và bộ râu đen. Người đàn ông
chừng ba mươi tuổi. Anh ta nằm ngửa, bị kéo căng người thành hình chữ X
lớn. Máy quay đặt cách bàn chân anh này có lẽ chừng một mét. Ở góc trên
khung hình, đầu người đàn ông lắc từ bên nọ sang bên kia. Hai mắt anh ta
nhắm lại. Miệng há ra. Các gân ở cổ người này nổi lên như những sợi dây.

Anh ta đang la hét, nhưng tôi không nghe được tiếng.

Đây là bộ phim câm.

Lila Hoth nói vào tai tôi.

Cô ta hỏi, “Ông đang xem đấy chứ?”

“Một người đàn ông trên một phiến đá.”

“Cứ xem tiếp đi.”

“Anh ta là ai?”

“Anh ta đã là một lái xe taxi làm việc vặt cho các nhà báo Mỹ.”

Tôi đoán là góc quay ở khoảng bốn mươi lăm độ. Nó khiến hai bàn

chân của anh lái xe taxi trông to và đầu trông nhỏ. Anh ta quẫy đạp cả phút
liền. Anh nhấc đầu lên rồi lại đập đầu xuống tảng đá. Cố gắng khiến cho
mình ngất đi. Có khi cố tự kết liễu đời mình. Chẳng ăn nhằm gì. Một dáng
người mảnh mai chen vào phía trên khung hình, đặt một miếng vải vuông
gập lại xuống dưới đầu người lái xe taxi. Cái dáng đó là Lila Hoth. Chẳng
nghi ngờ gì. Độ nét của đĩa không được cao, nhưng không thể lẫn được cô
ta. Mái tóc, đôi mắt, kiểu cô ta di chuyển.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.