KHÔNG CÓ NGÀY MAI - Trang 479

Tôi đi qua hai dãy nhà tới góc phía Bắc của công viên quảng trường

Madison và ngồi xuống một ghế băng, cách chừng một mét là một phụ nữ
vô gia cư có chiếc xe đẩy mua hàng chất đồ cao ngất ngưởng như xe tải chở
đất. Tôi lần túi lấy tấm danh thiếp NYPD của Theresa Lee. Tôi đọc nó dưới
ánh đèn đường lờ mờ. Tôi bấm số di động của cô. Sau năm hồi chuông, Lee
bắt máy.

“Reacher đây,” tôi nói. “Em đã bảo anh là hãy gọi nếu anh cần em.”

“Em có thể làm được gì cho anh?”

“Anh vẫn không bị rắc rối với NYPD chứ?”

“Tuyệt đối không.”

“Vậy thì hãy thông báo cho lực lượng chống khủng bố của bọn em

rằng trong bốn mươi phút nữa anh sẽ có mặt ở quảng trường Union, anh sẽ
bị ít nhất là hai và có lẽ tối đa là sáu tên trong đội của Lila tiếp cận. Nói với
người của em rằng bắt chúng là quyền của họ. Nhưng hãy bảo họ để cho
anh yên.”

“Mô tả cụ thể?”

“Em đã nhìn vào cái túi, phải không? Trước khi em chuyển ấy?”

“Tất nhiên rồi.”

“Thế thì em đã thấy ảnh của chúng.”

“Chỗ nào ở quảng trường?”

“Anh sẽ chọn góc Tây Bắc.”

“Vậy là anh đã tìm thấy cô ta à?”

“Ngay nơi đầu tiên anh tìm. Cô ta ở trong một khách sạn. Cô ta đã trả

tiền cho tay bốc hành lý làm đêm. Và làm anh ta sợ chết khiếp. Anh ta phủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.