KHÔNG CÒN LÀ CON NGƯỜI - Trang 209

.2.

Cơn gió vuốt ve cánh tay trần của cô mỗi lúc một lạnh hơn, Miharu

ngẩng mặt lên nhìn trời. Bầu trời đang ngả bóng, bắt đầu chuyển sang buổi
tối.

Lúc cô xuống xe đi bộ là khoảng hơn năm giờ chiều. Vì cô vội vã ra

khỏi nhà không mang theo đồng hồ nên không biết giờ là mấy giờ. Ít nhất
cô cũng nên mang theo thứ gì có thể dùng để liên lạc với mọi người, nhưng
Miharu không có thói quen mang theo điện thoại di động bên mình, cô bị
thiếu ý thức về những đồ vật thiết yếu.

Vì chân bị đau nên cô phải vừa đi vừa nghỉ, nhưng dựa theo cảm giác,

cô đoán mình đã leo đên lưng chừng núi. Giờ cũng chỉ còn cách tưởng
tượng xem Isao đã leo tới đoạn nào của núi, đã để Yuichi lại như thế nào.
Nếu cho rằng gần chân núi quá thì không ổn, mà lại không cần leo tới tận
đỉnh núi, thì rất có thể anh sẽ chỉ leo đến khi mỏi chân rồi bỏ con lại đó mà
xuống.

Nếu thế, đã tới đoạn cô có thể tìm thấy Yuichi rồi, đương nhiên với

điều kiện là cô không đi nhầm đường.

“Một chút nữa thôi…”
Trong lòng Miharu chưa bao giờ tồn tại lựa chọn vứt bỏ Yuichi. Dù có

nghĩ thế nào, dù Yuichi không còn hình dạng của con người nữa thì cậu vẫn
là con trai cô.

Khi đào sâu ký ức của mình, chỉ có những ký ức thời Yuichi thơ bé tỏa

sáng lấp lánh trong đầu cô. Một cậu con trai ngoan ngoãn trung thực. Một
đứa trẻ dịu dàng. Cô biết mình đã tô hồng mọi thứ. Những ký ức về thời
thơ ấu của con càng tốt đẹp, thì sự thất vọng đối với Yuichi của những năm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.