KHÔNG CÒN LÀ CON NGƯỜI - Trang 109

mà là một nội dung trong sách bài tập dành cho học sinh được dùng chung
cho tất cả các tỉnh thành phố.

Bài tập đó không phải bài tập bắt buộc, nhưng cô đã bàn với Isao và

quyết định sẽ đưa Yuichi đi hái lê, coi như là một kỷ niệm của gia đình
luôn.

Yuichi khi đó còn thấp nên được Isao kiệu lên vai để hái lê. Cô nhớ lại

hình ảnh cậu con trai sung sướng chạy về phía mình, khoe quả lê lớn quá
khổ so với bàn tay bé nhỏ của con.

Đôi gò má của cậu bé đỏ bừng, hai tay ôm quả lê tròn xoe mọng nước,

đôi mắt sáng lấp lánh. Miharu nói “Chúng ta ăn thử xem sao nhé” rồi mang
dao tới, nhưng cậu bé lắc đầu quầy quậy phản đối, tay không rời quả lê. Có
vẻ cậu rất thích hình dáng tròn trịa của nó nên không muốn lấy dao bổ ra.
Cậu bé nói sẽ rất uổng phí nếu ăn nó.

Không còn cách nào khác, Miharu đành bổ những quả mà cô và Isao

hái được để ăn ở đó, rồi mang về nhà những quả còn thừa lại, trong đó có
quả Yuichi hái.

Kết cục thằng bé đã giữ gìn quả lê ấy đến cùng, cho tới khi nó hỏng và

đành phải vứt đi…

Miharu nghĩ, lòng cô chợt thấy buồn. Hồi đó gia đình cô hạnh phúc

quá…

“Thế nào rồi? Các chị có hái được nhiều không?”
Người vừa cất tiếng bắt chuyện là Ishii. Miharu chỉ cao một mét sáu

mươi, nhưng Ishii thấp hơn cô cả một cái đầu, thân hình hơi mập mạp. Tuổi
tác chừng trên bốn mươi lăm, dưới năm mươi lăm tuổi.

Ishii nở một nụ cười thân thiện, hai bên má dưới phồng ra phúng

phính.

“Các chị ăn thử rồi à? Anh đào ở đây mọng nước, ăn ngon thật đấy.

Vườn cây ăn quả này có tới ba loại anh đào, chúng ta có thể hái được rất
nhiều.”

“Ôi thế ạ? Thích quá!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.