KHÔNG CÒN LÀ CON NGƯỜI - Trang 159

“Không sao ạ. Em cũng xin lỗi vì hôm trước đã mất bình tĩnh, khiến

chị phải nghĩ ngợi.”

“Không phải vậy đâu em. Chị không sao.”
“Chị dẫn cả Yuichi đến đấy ư? Cảm ơn chị. Em nghĩ Saya sẽ vui lắm.”
Tsumori nói rồi dẫn họ tới căn phòng kiểu Nhật, đó là căn phòng cho

tới gần đây được dùng làm phòng cho Saya. Tủ ngăn kéo gỗ, giá và kệ
đựng đồ xếp ngay ngắn cạnh tường, một căn phòng dùng làm phòng đựng
đồ. Giữa phòng là một tấm đệm ngồi, Saya trước đây luôn ngồi trên tấm
đệm đó.

Nhưng giờ đây trong phòng không còn bóng dáng cô bé nữa. Một

trong những chiếc kệ bị dời đi, bàn thờ được đặt thế chỗ vào đó. Giây phút
nhìn thấy bàn thờ, một cảm giác trống rỗng chạy từ đầu ngón tay Miharu và
tấn công toàn thân cô, khiến cô như mất hết sức lực.

Người đang cười rạng rỡ trong bức ảnh khung đen kia không cần nghĩ

nhiều cũng biết, chính là Saya lúc sinh thời - khi cô bé chưa bị đột biến.
Khi cô bé ở hình dạng một chú chó, cô chưa bao giờ nhìn kỹ gương mặt cô
bé, giờ nhìn kỹ thấy nét mặt cô bé thật giống Tsumori. Họ là mẹ con, nói
giống nhau là đương nhiên, nhưng cô cảm thấy lạ vì tới giờ cô mới nhận ra
điều đó.

“Chị thắp hương cho cháu được không?”
“Vâng, đương nhiên là được ạ.”
Cô chắp tay lại, chăm chú nhìn Saya trong di ảnh.
Một cô bé rất bình thường. Trước đây Tsumori từng kể Saya mới hai

mươi tuổi thì phải.

Cô bé vừa bước vào tuổi trưởng thành, cuộc sống chỉ mới vừa bắt đầu,

một cô gái trẻ có cả tương lai trước mắt với bao niềm vui đang chờ đợi phía
trước, vậy mà giờ cô gái ấy chỉ còn tồn tại trong bức ảnh này.

Không thể chịu nổi vị nghẹn đắng dâng lên trong lồng ngực, Miharu

vội lấy khăn tay ra lau khóe mắt.

“Yuu ơi, lại đây nào.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.