KHÔNG CÒN LÀ CON NGƯỜI - Trang 205

gắng dẫn dắt con vào con đường đúng đắn, nhưng cô lại rất bực bội bởi con
mình chẳng chịu lắng nghe.

Nhưng nói thẳng ra thì, những cái đó cũng chỉ là để phục vụ cho “cái

tôi” của Miharu mà thôi.

Cô đã khi nào lắng nghe Yuichi để biết con mình muốn có cuộc sống

như thế nào chưa? Chẳng phải cô luôn cho rằng cậu con trai nhút nhát thiếu
quyết đoán của mình không thể tự thiết kế một tương lai tử tế cho mình
sao? Chẳng phải cô luôn nghĩ Yuichi không thể tự mình quyết định được
nên cô phải quyết định thay con nhiều việc đấy sao?

“Ôiii!” Miharu khẽ thở dài.
Cô đã nghĩ, vì Yuichi còn nhỏ nên cô cần phải làm mẫu cho con, rằng

con đường cô đã chọn cho con mới là con đường đúng đắn, rằng cô phải
bắt con đi trên con đường đó, nếu không Yuichi sẽ không được hạnh phúc.

Con đường đẹp đẽ đã được trang bị sẵn. Con đường mà xung quanh

chẳng có mối nguy nào, dẫn thẳng tới tương lai sáng chói. Nhưng cơ hội
chọn lựa con đường đó có bình đẳng với tất cả mọi người không?

Rất có thể, con đường đúng đắn mà Miharu luôn cố gắng cung cấp cho

Yuichi lại là một con đường mòn nhỏ hẹp mấp mô, tới mức mỗi bước chân
đặt xuống đều phải phân vân lưỡng lự. Hoặc có thể cậu cảm thấy con
đường đó cũng giống như con dốc mà cô đang leo lên lúc này, chỉ toàn
những đoạn dốc thoai thoải, chẳng thể thấy được thông suốt.

Cô biết mình chưa đi được bao nhiêu, nhưng vì mệt quá nên đôi chân

cô tự động dừng lại. Cô đứng đó với hơi thở đứt quãng và đôi chân đau ê
ẩm.

Xa xa vọng tới tiếng ve sầu đêm. Âm thanh ấy như muốn khơi gợi lên

nỗi cô đơn buồn bã.

Khác với khu phố nhốn nháo những người, ngọn núi rất yên tĩnh.

Xung quanh không có dấu hiệu nào của động vật. Miharu nghĩ, nếu cứ đi
tiếp thế này, có phải cô chỉ càng bị cách ly hơn không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.