KHÔNG CÒN LÀ CON NGƯỜI - Trang 3

Lần đầu tiên tiếng động kỳ lạ ấy vang lên phía sau cánh cửa là vào

khoảng quá trưa.

Miharu đưa tay lên định gõ cửa phòng, nhưng rồi cô dừng lại, ghé tai

nghe một cách nghi hoặc.

Không phải tiếng “sồn sột”, cũng không phải tiếng “sột soạt”. Đó là

tiếng một thứ gì đó cứng, nhưng nhẹ, đang cào lên tấm dán hình vân gỗ dán
trên cửa phòng.

Thứ đó mỏng manh như một cành cây nhỏ, dường như chỉ có sức trượt

nhẹ trên bề mặt tấm dán. Nó không đủ sức chọc thủng một cái lỗ trên cửa,
cũng không cào mòn được cánh cửa như nó muốn, chỉ tạo ra được những
âm thanh yếu ớt với khoảng cách ngắn, dai dẳng không ngừng. Cứ mãi như
vậy.

Miharu đứng sững lại, nhìn chằm chằm cánh cửa. Đối với cô, phía bên

kia cánh cửa là một thế giới hoàn toàn xa lạ. Trong ngôi nhà mà cô đã sống
mười năm có lẻ này, đó là nơi duy nhất cô không thể đặt chân đến, khó nắm
bắt vô cùng. Đó là phòng của Yuichi - cậu con trai duy nhất của cô.

Bên trong căn phòng là thành trì của Yuichi. Ở trong đó, cậu có làm

việc gì, có xảy ra chuyện gì cũng chẳng có gì lạ. Nó là một nơi xa lạ với
Miharu đến mức như vậy đấy.

Đúng thế, nếu xảy ra chuyện gì thì cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên,

cho dù nó có là chuyện vượt quá sức tưởng tượng của Miharu thế nào đi
chăng nữa.

Cô khẽ nuốt nước bọt. Cô tới đây chỉ để gọi con trai xuống ăn trưa

như mọi ngày thôi, vậy mà hôm nay cô lại cảm thấy một cơn căng thẳng dị
thường. Cổ họng khô khốc, cô khẽ gõ cửa.

“Yu… Yuu ơi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.