KHÔNG CÒN LÀ CON NGƯỜI - Trang 54

Chị nhân viên ngừng nói, hướng ánh mắt sâu lắng như muốn dò hỏi ý

kiến về phía Miharu. Một khoảng lặng đầy bối rối.

“Thế thì sao ạ…?”
Cảm thấy ngạc nhiên, Miharu cất tiếng hỏi, chị nhân viên lập tức lấy

lại nụ cười rất chuyên nghiệp của mình.

“Chị nói phải ạ, giờ cũng có nhiều thú cưng nhút nhát, ghét bị người

khác nhìn tròng trọc giống như cún - cưng - của - chị vậy. Dù sao gần đây
nhu cầu về loại túi này khá lớn nên chúng tôi nhập về nhiều kiểu dáng của
loại túi này lắm.”

Giọng điệu giống như muốn ám chỉ điều gì. Nụ cười vẫn ngập tràn

trên khuôn mặt chị nhân viên, nhưng Miharu vẫn cảm nhận được chị ta
đang dò xét phản ứng của mình. Giống như chị ta đang hỏi ướm trong khi
trong lòng đã tin chắc điều gì đó vậy.

Trả tiền trong tâm trạng khó chịu, Miharu nhanh chóng nhận lấy hóa

đơn.

“Cảm ơn quý khách ạ.”
Chị nhân viên cúi chào cảm ơn và nói: “Mong lần sau quý khách lại

ghé qua”, Miharu cúi chào đáp lễ rồi lập tức quay lung bước ra. Nhưng cô
vẫn cảm nhận được ánh mắt soi mói của người nhân viên dõi theo mình.
Miharu rời khỏi đó như đang chạy trốn.

“… Sao tự nhiên mình lại bị căng thẳng thế nhỉ.”
Ra tới bên ngoài, cô khẽ thở hắt ra, mắt nhìn chằm chằm chiếc túi

đang cầm trên tay.

Dù không dễ chịu gì khi phải hứng chịu ánh mắt soi xét, nhưng việc

chị nhân viên cảm thấy kỳ lạ về yêu cầu của chiếc túi chứng tỏ những vị
khách có cùng nhu cầu với Miharu đang dần tăng lên. Biết được rằng xung
quanh vẫn có nhiều người cùng hoàn cảnh với mình, Miharu đột nhiên thấy
vững tâm một cách kỳ lạ.

Trên thế giới này, số gia đình có con em bị đột biến rất nhiều, chỉ là

Miharu không nhận ra mà thôi. Những gia đình đó, những ông bố bà mẹ và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.