KHÔNG CÒN TÂM TRẠNG ĐỂ YÊU - Trang 183

Clare, với bản chất của mình đã bình tĩnh, mỉm cười và không có chút

cảm xúc nào biểu lộ trên khuôn mặt cô. " Sebastian đã giúp cháu treo đèn."

" Tốt. Bác thấy là nó còn cho cháu một cái gì đó hấp dẫn và nóng ấm để

làm ấm bên trong cháu."

Mắt cô mở lớn. " Cái gì ạ?"

Sebastian cố không bật cười – trong khoảng nửa giây. Sau đó, tiếng cười

khúc khích thích thú của anh vang lên khắp căn phòng bếp.

"Nó luôn thích uống cacao với những viên kẹo ngọt giòn," Leo nói thêm,

sau đó quay sang nhìn con trai mình. " Con đang cười cái gì vậy?"

"Ồ," Clare nói qua cái thở dài của sự khuây khoả, và cứu Sebastian với

lời giải thích. " Cacao. Đúng vậy, Sebastian khá tốt khi pha cacao cho
cháu." Cô lùi lại vài bước và vươn tay lấy áo khoác. " Cháu cần đem đồ vải
lanh ra khỏi thùng xe và sau đó cháu nghĩ mình hoàn thành công việc ngày
hôm nay," cô nói khi cho hai tay vào túi áo khoác. " Trừ khi mẹ có thêm
việc gì đó cho cháu." Cô quàng khăn quanh cổ. " cháu đang nói gì nhỉ? Dĩ
nhiên bà ấy sẽ có thêm nhiều việc cho cháu. Bà ấy luôn làm thế." Cô nhìn
qua phòng bếp. " Leo, bác nhớ tự chăm sóc mình để bệnh của bác không
trở nên tệ hơn nhé. Và cháu chắc cháu sẽ được gặp lại bác vào buổi tiệc
ngày mai của mẹ." Cô quay sang Sebastian. " Cám ơn sự giúp đỡ của anh."

" Tôi sẽ đưa cô ra ngoài."

Cô đưa một tay lên và đôi mắt màu xanh của cô mở to. " Không!" Nụ

cười của cô như hơi biến dạng. " Cứ ở yên đó với cha anh." Cô cằm găng
tay lên và bước ra khỏi phòng bếp. Một lâu sau, tiếng cửa nhà trước đóng
lại đằng sau cô.

Leo liếc nhìn Sebastian. "Điều này thật kì cục. Có điều gì đã xảy ra mà

cha nên biết không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.