KHÔNG GÌ ĐẸP BẰNG RÁNG LAM CHIỀU - Trang 142

P

Chương 21

Tớ có hy sinh cả đời cũng không đủ

hần nhận người thân đã xong, lão Ngô ra vẻ như một bà mẹ
chồng (?) quan tâm hỏi han:

Bảo Bảo à, thời gian này cháu ở đâu? Mấy ngày nữa là đến

tết rồi, nếu không có việc gì thì đêm giao thừa cùng đi ăn
cơm cùng nhé?

Bảo Bảo ấp úng, đôi mắt mở to ngượng ngùng nhìn Trần Tạ

Kiều, chưa kịp mở miệng thì Trần Tạ Kiều đã cướp lời:

Ba à, không cần vội thế, tối hôm đó chúng con có kế hoạch

rồi.

Lão Ngô nhìn anh nói:

Có kế hoạch rồi à? Vậy thì chúng ta không làm phiền các con

nữa. Dù sao hôm đó Ban tổ chức triển lãm cũng đã đặt một bàn cho
chúng ta rồi... lúc nào rảnh rỗi thì cùng ra ngoài chơi nhé!

Trần Tạ Kiều gật đầu:

Vâng ạ, lúc nào rảnh nhất định sẽ cùng đi chơi.

Họ nói thêm vài câu thăm hỏi rồi vội vã chia tay.

Giáo sư Trần chẳng hiểu vì sao lão Ngô ra sức kéo ông đi:

Đằng ấy làm gì vậy? Không dễ gì gặp được mặt con, sao không

để tớ nói thêm vài câu đã. Không thì cũng phải để tớ bế cháu một lát

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.