KHÔNG GÌ NGOÀI RẮC RỐI - Trang 170

Cô không muốn chết. Cô không muốn bị siết cổ… nhưng nếu cô không

nói với anh ta về ngôi nhà, nghĩa là cô đang không làm tốt công việc của
mình. Và một danh sách mới không phải là một cuộc gọi “tào lao”. Cô hít
thật sâu và nhanh chóng nhấn số. Điện thoại của anh vang lên đâu đó trong
ngôi nhà nhưng anh ta không nhấc máy. Cô bấm nút gọi lại và đi theo tiếng
nhạc “American woman” quanh cầu thang và đi về phía sau của ngôi nhà.

Cô tìm thấy Mark đang ngủ trong phòng thư giãn. Một lần nữa, âm thanh

phát ra từ tivi được mở nhỏ và anh nằm trên chiếc ghế dài rộng. Cô đứng
gần cửa ra vào và gọi tên anh ta. “Ông Bressler.”

Anh ta không nhúc nhích và cô đi về phía anh ta. Tay phải đang được đặt

trên ngực, và anh ta không mang thanh nẹp. “Ông Bressler.” Anh ta gãi gãi
lên ngực mình qua lớp áo phông nhưng không thức dậy. Cô ngả người tới
trước và chạm vào tay anh ta. “Ông Bressler. Tôi có chuyện muốn nói với
anh.”

Mi mắt anh từ từ nhấc lên và anh ngước nhìn cô. Sự bối rối làm anh cau

mày lại, và anh cất tiếng hỏi cô với giọng chói tai và khàn đặc từ giấc ngủ.
“Sao cô lại mặc quần áo?”

Chelsea khựng người lại với bàn tay đặt trên vai anh ta. “Hả?”

“Điều đó cũng tốt thôi.” Một nụ cười đẹp, ngọt ngào làm đôi môi anh

cong lên. Anh nhìn cô như thể anh thực sự vui mừng khi nhìn thấy cô- trái
ngược hoàn toàn với cách anh nhìn cô hồi sớm – sẵn sàng giết chết cô.
Nhìn thấy nụ cười lan tỏa đến đôi mắt anh, cô hoàn toàn có thể tha thứ cho
anh tất cả.

“Tôi cần nói chuyện với anh, Bressler.”

“Và tôi cần nói chuyện với cô.” Anh vươn tay về phía cô. Một giây trước

cô còn đang nhìn xuống mặt anh, và giây tiếp theo, cô đã nằm trên chiếc
ghế dài ghế bên cạnh anh, nhìn lên mặt anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.