KHÔNG GÌ NGOÀI RẮC RỐI - Trang 47

“Tôi là người lái xe. Nhớ không?” mặc dầu, sẽ dễ dàng và nhanh hơn

nếu để cô làm việc đó. Cô nhìn anh ta từ từ hạ thấp người xuống và leo vào
xe, một bên miệng mím chặt khi anh ta kéo đôi chân mình vào trong. “Anh
có cần giúp thắt dây an toàn không?”

“Không cần.” Anh ta với lấy nó bằng tay trái. “Tôi không phải là trẻ lên

hai. Tôi có thể tự thắt dây an toàn. Tôi có thể tự cho mình ăn, thắt dây giày,
và tôi không cần ai giúp tôi đi tiểu.”

Chelsea đóng cửa xe lại và đi về phía tay trái. “Mười ngàn đô la. Mười

ngàn đô la,” cô thì thào

Mùi xe mới lan tỏa khắp đầu khi cô leo vào bên trong và thả túi xách

xuống ghế sau. Da màu be mềm vuốt ve ở phía lưng và mông cô. Cô thở
dài và nhấn nút khởi động. Tiếng động cơ kêu rừ rừ như tiếng con mèo con
khi được thỏa mãn. “Anh có nguyên bộ đồ chơi cho xe hơi đắt tiền.” Cô
đưa tay mình lên khắp vô lăng được bọc da. “Mọi thứ được làm ấm. GPS.
Nơi để gắn máy ipod. Thật đẹp.”

“Sao cô biết được những thứ đó?”

Cô lờ đi lời cạnh khóe của anh ta. “Tôi đến từ LA. Chúng tôi làm ấm các

ghế ngồi, vô lăng ngay khi thời tiết hiếm khi thấp hơn 15 độ.” Cô ấn nút
mở cửa garage được gắn ở tấm che nắng, và một trong những cánh cửa
được cuốn lên. Khi cô khởi động hệ thống GPS, màn hình bật sáng và một
giọng nữ đầy sức sống vang lên, “Chào Mark. Muốn đi đâu?” Cô liếc nhìn
nét mặt nghiêng nghiêng đầy lạnh lùng của anh ta chờ màn hình đưa ra cá
chỉ dẫn đường đến trung tâm y tế. Sau đó cô thắt dây an toàn và nhìn ra sau
khi cô lùi chiếc Mercedes ra khỏi garage râm mát và đi vào trong ánh nắng.
“Bất cứ khi nào tôi lái một chiếc xe đắt tiền ra khỏi garage của ai đó, tôi
luôn cảm thấy mình như Ferris Bueller. Tôi thề là mình có thể nghe được
tiếng nhạc vang lên trong đầu mình.” Cô hạ thấp giọng mình xuống và nói
càng trầm càng tốt. “Bow bow – oooh yeaaaaaah”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.