nhận được tin tốt lành mà anh muốn nghe. Bác sĩ dường như rất hài lòng,
nhưng các dây chằng dường như không phục hồi nhanh như Mark hy vọng
và anh phải mang thanh nẹp ít nhất một tháng nữa. Điều đó có nghĩa là anh
không thể chuyển cây batoong sang bên phải với sự cân bằng tốt hơn. Điều
đó cũng có nghĩa rằng anh phải tháo thanh nẹp ra khi cài nút áo sơ mi hay
quần, khi tắm, hay ăn. Mặc dầu anh đánh vào phía bên trái, nhưng việc cố
ký tên bằng tay trái tương tự như việc viết với một chiếc bút máy được gắn
vào các ngón chân.
Một cơn đau âm ỉ phát ra từ sâu bên trong phần tủy của xương đùi và lan
khắp hông anh. Lúc này, cơn đau không tệ lắm. Không có cơn đau nào mà
anh không thể chịu đựng, nhưng trong một vài giờ cơn đau dường như trở
nên tệ hơn. Anh đã không mang bất cứ loại thuốc nào theo vì anh không
muốn nó ở nơi công cộng. Anh không muốn bất cứ ai nghĩ rằng anh không
thể chịu đựng được một cơn đau nhỏ. Anh là Mark Bressler. Anh đã từng
chơi khúc côn cầu trên băng với một mắt cá chân bị nứt và một ngón tay cái
bị gãy. Anh đã từng chơi với cơn choáng váng cùng với các cơ bị cắt sâu và
thâm tím. Anh có thể chịu đựng được sự đau đớn. Nếu anh may mắn, nó sẽ
không trở nên tệ hơn cho đến khi anh quay về nhà, nơi anh có thể ngồi
trước chiếc ti vi lớn và nốc cả một chai thuốc yêu thích của mình.
Chiếc xe rẽ vào đường Madison, và Mark liếc nhìn trợ lý của mình.
Ngoại trừ cặp kính mát quá khổ, mái tóc hai màu và chiếc áo sơ mi gớm
ghiếc, cô ta khá xinh xắn. Như một con mèo đáng yêu vậy, nhưng Mark
không thích mèo. Mèo là loại vật vụng trộm, giây trước, một con mèo trông
yếu đuối, vô hại với đôi mắt màu xanh mở lớn và ngây thơ. Giây trước, bạn
đang nhìn vào nó và nghĩ rằng, Huh, đây là một chú mèo đáng yêu, nhưng
sau đó nó cắm răng mình vào tay bạn và bỏ chạy. Một kiểu tấn công chớp
nhoáng đã để lại một anh chàng ngơ ngác và đang tự hỏi cái quái quỷ gì
vừa gì vừa mới xảy ra vậy.