KHÔNG GÌ NGOÀI RẮC RỐI - Trang 98

cô tựa vào ngực anh, mũi anh vùi vào tóc cô, và tay anh trên tay cô trên
chiếc gậy đánh golf chín iron. Bộ não anh trượt dốc không phanh, và một
sức nặng kỳ quặc đang đè ép lên dạ dày anh.

“Tôi có thể tìm những câu lạc bộ dành cho người đặc biệt.”

Sức nặng quá bất ngờ đó khiến anh khó chịu. Chắc là do anh đã nhận ra

nó. Anh đã không dám nhận bất cứ điều gì như thế trong một thời gian dài,
nhưng anh không biết sức hút nặng nề đó là gì. “Một câu lạc bộ dành cho
những người khiếm khuyết sao? Không cần đâu, cảm ơn.” Điều cuối cùng
anh muốn là cảm nhận bất cứ điều gì đối với cô trợ lý. Không phải anh
phản đối việc có cảm giác đối với phụ nữ một lần nữa, chỉ là không phải
với người phụ nữ này.

Cô nghiêng người về phía trước và chỉ vào một căn hộ trên màn hình, và

anh buộc phải nhìn vào bàn tay bé nhỏ với làn da mịn màng. Cô cắt ngắn
các đầu ngón tay, và không sơn bất cứ màu gì lên đó. Thường thì anh rất
thích màu sắc. Anh đưa mắt lướt nhìn tĩnh mạch xanh mỏng manh ở cổ tay
cô. Cô đứng quá gần đến nỗi nếu muốn, anh có thể chạm môi mình vào
khuỷu tay trần của cô và anh như đang được bao bọc bằng mùi hương nước
hoa của cô. Nó có mùi của hoa và quả, giống cô vậy.

“Tầm nhìn từ các cửa sổ này thật ngoạn muc,” cô nói và tựa người vào

sát hơn. Mái tóc cô rơi ra phía trước và bộ ngực mềm mại chạm nhẹ vào
phía sau vai anh. Sức nặng ở dạ dày anh trượt xuống thêm một vài phân
nữa và nếu anh không biết rõ chính mình, anh sẽ nghi mình đang hứng tình.
“Tôi không muốn sống ở khu thương mại. Ở đó quá ồn.”

“Anh sẽ ở trên cao và sẽ không nghe thấy gì đâu.”

“Tôi đã không uống bất cứ loại thuốc ngủ nào. Tôi sẽ nghe thấy,” anh

nói, và Chelsea click vào một ngôi nhà ở khu vực Queen Anne. Có thể cảm
giác trong dạ dày anh liên quan đến việc uống thuốc của anh chăng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.