KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 110

“Chuyện này nói ra cũng thật lạ.” Trợ lý Lâm cười đáp: “Nếu không phải tối
hôm đó Đại Quân đòi vào xem sao thì có thể đã chậm trễ rồi...”

“Tôn Phúc Quân?” Mục Dục Vũ hơi bất ngờ. “Sao lại là anh ta?”

“Đại Quân hình như có việc muốn báo cáo với ngài, nhưng gõ cửa mà
không thấy gì, quản gia ngăn lại bảo ngài không khỏe, đã ngủ rồi, nhưng Đại
Quân nói ngài bị mất ngủ, không thể ngủ như chết được.”

Mục Dục Vũ gật gù, khàn giọng hỏi: “Thế thì phải cảm ơn anh ta, anh ta đâu
rồi?”

“Đợi ở ngoài ạ, tiên sinh, anh ta còn đưa một người tới nữa ạ.” Trợ lý Lâm
lén nhìn anh, nói: “Là một phụ nữ.”

Mục Dục Vũ nhíu mày. “Phụ nữ nào?”

“Tôi chỉ liếc qua, không rõ lắm, nhưng hình như là cô chủ quán mì bò lần
trước, ngài còn nhớ không? Ngài đã từng dặn Đại Quân chăm sóc cô ấy.”

Mục Dục Vũ bất giác thấy tim đập dồn dập.

“Ngài có cần tôi đi xử lý việc này không?”

“Không.” Mục Dục Vũ định thần lại, khàn giọng bảo: “Không cần, cứ coi
như cậu không nhìn thấy.”

“Vâng.”

“Cậu bảo người canh chừng cô ấy." Mục Dục Vũ dặn. “Xem xem cô ấy
muốn làm gì.”

“Vâng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.