KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 112

Nhưng nội dung trò chuyện của họ vẫn khiến anh cực kỳ tò mò, vì nó quyết
định trực tiếp đến việc tại sao Nghê Xuân Yến lại xuất hiện ở đây, có phải cô
ấy chỉ đến đây để giao hàng, tiện thể mang theo cả bữa sáng cho Tôn Phúc
Quân chăng?

Nếu có thể hỏi thẳng được thì tốt biết mấy. Nhưng làm sao để hỏi đây? Lẽ
nào gọi Nghê Xuân Yến vào phòng bệnh, rồi hỏi: “Sao cô rảnh rỗi mà chạy
tới đây? Cô đến thăm tôi à?”

Nhưng điều đó mãi mãi không thể xảy ra, vì đó là một câu hỏi ngu ngốc cực
kỳ, hơn nữa còn mang ý mờ ám.

Mục tiên sinh không thể cho phép bản thân phạm phải sai lầm ngu ngốc này.

Mục Dục Vũ trả lại mấy tờ giấy cho trợ lý Lâm, anh ta lặng lẽ nhận lấy, gấp
cẩn thận rồi cho vào túi hồ sơ, sau đó mỉm cười nhắc anh: “Mục tiên sinh, đã
đến giờ ăn rồi ạ, người đưa cơm thím Dư cử đến đã tới nơi, tôi sẽ bảo Đại
Quân cho cô ta vào ạ.”

Vì nhập viện nên chuyện ăn uống của Mục Dục Vũ bị hạn chế nghiêm ngặt,
anh chỉ ăn các món thanh đạm, dễ tiêu hóa do quản gia đích thân giám sát
đầu bếp nấu nướng rồi mang tới, nhưng dù vậy thì ăn vào Mục Dục Vũ vẫn
cảm thấy đắng chát.

Anh sực nhớ tới hộp cơm bằng nhôm mà Nghê Xuân Yến mang đến cho
Tôn Phúc Quân, quả thực hiếm có báo cáo nào lại ghi rõ chất liệu hộp cơm
như thế. Mục Dục Vũ có thể tưởng tượng ra đó là kiểu hộp như thế nào, vào
thập niên tám mươi của thế kỷ trước, kiểu hộp cơm đơn giản ấy từng là món
hàng duy nhất có thể mua được trong cửa hàng, khi còn mới trông nó sáng
bóng rất đẹp, nhưng dùng lâu thì sẽ trở nên lồi lõm xấu xí vì bị va đập nhiều.

Sở dĩ Mục Dục Vũ nhớ rõ như vậy là vì năm ấy trong nhà anh cũng có một
cái. Chỗ mẹ làm việc ở rất xa, buổi trưa phải tự mang cơm theo, mẹ thường
cầm theo một hộp cơm như thế, cẩn thận dùng khăn lông bọc bên ngoài, đặt
vào trong túi lưới rồi treo trước xe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.