KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 108

“Mục tiên sinh, anh nghe thấy tôi nói, đúng không? Anh không cần vội lên
tiếng, thử động đậy đầu ngón tay trước, nếu anh nghe thấy thì động đậy
ngón tay đi nhé?”

Mục Dục Vũ nhúc nhích ngón tay, nhưng giờ đây chuyện vặt này lại khiến
anh phải dốc hết sức lực của bản thân mới làm nổi. Anh hoảng loạn, ép mình
phải mở mắt ra, ép mình phải tỉnh táo lại để làm rõ rốt cuộc chuyện gì đã
xảy ra với mình.

Mục Dục Vũ tốn rất nhiều sức lực mới có thể mở mắt ra.

Anh thấy mình đang nằm trong bệnh viện, vài vị bác sĩ đang vây quanh
giường, trong đó một vị lớn tuổi đang cúi xuống chăm chú quan sát anh, rõ
ràng là người ban nãy nói chuyện với anh.

Mục Dục Vũ lạnh lùng nhìn lại, cho dù anh đang trong tình trạng nào thì anh
cũng không vui khi bị người khác nhìn bằng ánh mắt như nhìn một tiêu bản.
Vị bác sĩ đó hơi ngạc nhiên rồi lập tức nở nụ cười, nói với anh: “Mục tiên
sinh, tôi là chủ nhiệm khoa Tim mạch của bệnh viện này, tôi họ Cung, hiện
giờ anh có thể nghe rõ và hiểu lời tôi nói không?”

Mục Dục Vũ chậm chạp gật đầu, bác sĩ Cung hài lòng hỏi:

“Thế tay chân có thể nhúc nhích không?”

Mục Dục Vũ thử động đậy, cảm thấy cho dù khá vất vả nhưng không đến
nỗi không nhúc nhích được.

“Anh bỗng dưng bệnh nặng phải đưa vào đây cấp cứu, có lúc đã rơi vào tình
trạng nguy kịch, nhịp tim gần như ngừng đập, chúng tôi phải cấp cứu, bây
giờ đã hơn mười hai tiếng đồng hồ, anh đã tỉnh lại, đợi khi sức khỏe của anh
cho phép thì chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra bước tiếp theo.”

“Tôi... bị làm sao?” Mục Dục Vũ khó nhọc hỏi.

“Bước đầu nghi ngờ là bệnh cơ tim phì đại tắc nghẽn.” Bác sĩ Cung đáp.

“Nhưng trước đây tôi chưa từng có tiền sử bệnh tim.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.