KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 106

Phi Phi nghĩ ngợi một lúc rồi nghiêm túc gật đầu. “Con sẽ đưa cậu đi chơi,
không để người khác bắt nạt cậu.”

“Ừ, thế con có cần phải ăn uống ngoan ngoãn không?”

“Có ạ.” Phi Phi hơi đỏ mặt, nói nhỏ: “Mẹ, để con tự ăn.”

Nghê Xuân Yến đưa thìa cho con trai, lúc này mới rảnh rỗi để ăn cơm,
nhưng cô chưa ăn được mấy miếng đã nghe con trai nóí: “Bố bố, bố dậy
rồi.”

Mục Dục Vũ nhìn thằng bé từ trên bàn ăn trượt xuống, sải đôi chân bé nhỏ
chạy đến chỗ anh. Lòng anh bỗng có một cảm giác kỳ diệu, nhưng vẫn chưa
kịp phân tích xem cảm giác đó là gì thì thằng bé đã nhào tới ôm chầm lấy
anh. Mục Dục Vũ cau mày nghĩ, thằng nhóc này sao cứ húc thẳng tới như
một con trâu vậy, sao mẹ nó không chịu ngăn lại?

Anh ngước lên định nhìn Nghê Xuân Yến bằng ánh mắt cảnh cáo, nhưng lại
phát hiện ra cô đã buông bát, chùi tay vào quần rồi bước lại cằn nhằn: “Ông
xã, sao anh lại dậy, haizz, dậy rồi mà anh cũng không biết khoác thêm cái áo
vào, trong nhà đang mở cửa sổ đó, đứng đây lại bị trúng gió bây giờ, được
rồi, em thấy anh cứ quay về phòng nằm nghỉ đi, lát nữa em sắc thuốc bắc
xong sẽ gọi anh.”

Mục Dục Vũ chưa từng tiếp xúc với kiểu phụ nữ như vậy, rõ ràng hành động
thô lỗ, lại lắm lời, nhưng ánh mắt nhìn anh lại vô cùng ấm áp, đầy sự lo âu
và quan tâm. Nó không bị ngăn cách bởi địa vị giữa cấp trên và cấp dưới,
không ôn tồn, hòa nhã như giữa nhân viên và lãnh đạo, càng không có sự giả
tạo và những dục vọng che giấu; cái nó có, chỉ là sự thân mật giữa một
người đàn bà và một người đàn ông, là sự quan tâm và dịu dàng của một
người vợ đối với chồng mình.

Hóa ra một người vợ là thế này đây.

Mục Dục Vũ cảm thấy mọi thứ rất xa lạ, cho dù không còn khủng hoảng
như khi mới rơi vào giấc mơ này nhưng anh vẫn chưa được quen lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.