KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 104

Chương 12

Mục Dục Vũ nhìn Nghe Xuân Yến và hai đứa trẻ ngồi ăn cơm.

Anh vốn định ngủ tiếp, để thoát khỏi giấc mơ này và quay về hiện thực,
nhưng không hiểu sao tiếng trò chuyện ồn ào và tiếng cười trong trẻo ngoài
kia đã thu hút anh. Anh bỗng không muốn rời khỏi đây, không thể nói rõ là
vì sao, dường như trong lòng có một tiếng nói không ngừng dụ dỗ anh: Nhìn
đi, nhìn một chút thôi, cho dù họ là giả, nhưng nhìn cuộc sống của họ một
chút thì có mất gì đâu?

Thế là anh bò dậy, chậm rãi ra khỏi phòng. Trong giấc mơ này, anh cũng có
cảm giác rã rời như người sốt nặng mới khỏe lại. Anh dựa vào khung cửa,
nhìn về hướng phòng ăn, ở đó, cạnh chiếc bàn tròn bằng gỗ là ba người. Chỉ
nhìn một lúc, Mục Dục Vũ đã phát hiện ra Nghê Xuân Yến thật sự rất bận
rộn. Cô vừa gắp thức ăn cho hai đứa trẻ, vừa tranh thủ ăn vài miếng, chốc
chốc cô phải ngừng đũa để thò tay ra giả vờ đánh vào tay thằng bé không
chịu ăn đàng hoàng mà cứ ngồi gõ bát, chốc chốc lại quay sang trách mắng
cậu ngốc kia đừng chỉ ăn thịt mà không chịu ăn rau.

“Phi Phi, con mà còn gõ bát nữa thì xuống ngay khỏi ghế cho mẹ, sau này
không cho con ngồi bàn ăn cơm nữa, nghe rõ chưa hả?”

“Tiểu Siêu, chị dạy em bao nhiêu lần rồi? Không được chọn thức ăn nghe
chưa, còn để chị trông thấy em lén bỏ rau ra thì bữa sau sẽ không cho em ăn
thịt nữa!”

“Thằng bé này muốn mẹ tức chết đúng không? Mục Phi Nhiên, mẹ nói cho
con biết, con mà không nghe lời nữa, đợi bố con khỏe hẳn rồi mẹ sẽ bảo bố
đánh con đấy, có tin không?”

Mục Dục Vũ sửng sốt nhận ra lời dọa nạt này cũng có tác dụng nhất định,
thằng bé do dự một chút, nhíu mày lại thận trọng phán đoán độ chân thực
của câu nói. Thấy vậy, Nghê Xuân Yến bực bội nói thêm: “Lát nữa mẹ sẽ đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.