KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 102

Cô định đến đỡ thì Mục Dục Vũ đã trừng mắt nhìn cái xẻng thức ăn trong
tay cô với vẻ chê bai. Nghê Xuân Yến kêu lên: “Chết rồi, quên mất em đang
nấu ăn, hai đứa kia rửa tay lấy bát đũa đi, chuẩn bị ăn cơm, nghe thấy
chưa?”

“Vâng.” Hai đứa đồng thanh đáp. Phi Phi ra tới cửa lại chạy ngược vào, thò
bàn tay nhỏ ra sờ trán anh lần nữa, tay kia đặt lên trán mình, rồi nói với vẻ
nghiêm túc: "Bố, đúng là bố hạ sốt rồi.”

Mục Dục Vũ gật gù, Phi Phi cười toe toét rồi quay lưng chạy vù ra ngoài.

Bên ngoài vọng vào tiếng bát đũa và tiếng ăn cơm, lát sau Nghê Xuân Yến
bưng một bát vào, ngồi xuống cạnh anh, thổi cho nguội bớt rồi nói: “Nào,
ông xã, ăn cái này trước đã rồi uống thuốc.”

Mục Dục Vũ không nhận lấy, chỉ nhìn cô chằm chằm.

“Sao thế? Sốt đến ngốc rồi à?” Nghê Xuân Yến vội vàng đặt bát xuống,
bước đến áp mặt vào trán anh, nói: “Không sốt nữa, may quá, em biết anh
không muốn ăn nhưng anh phải ăn chút cháo trước đã, không thể để bụng
rỗng mà uống thuốc được.”

Cô nhanh nhẹn múc một thìa cháo lên đưa đến miệng Mục Dục Vũ, anh
trừng mắt, hỏi vẻ không tin: “Cô... cô muốn đút cho tôi ăn hả?”

“Thì sợ anh bệnh, không còn sức chứ sao.” Nghê Xuân Yến cười hì hì, nói:
“Đừng xấu hổ, chăm sóc anh là niềm vui của em mà, nào há miệng ra, anh
đừng hờn dỗi giống Phi Phi nhé!”

Mục Dục Vũ nhìn gương mặt vừa thân thuộc lại vừa xa lạ kia hồi lâu, giơ
tay ra đón lấy bát cháo, tay kia cầm lấy thìa, nếm thử, mùi vị đúng là món
cháo thịt thơm phức được nấu rất nhừ.

Đây rốt cuộc là giấc mơ gì? Chân thực đến mức còn được ăn nữa.

“Sao không ăn? Không ngon à?” Nghê Xuân Yến dè dặt hỏi: “Có phải anh
thấy nhạt miệng không? Em bóc quả trứng muối cho vào cháo nhé?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.