KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 203

quả thì sao? Cô nàng không làm nên trò trống gì, có dành cho cô ta cơ hội
thì cũng chẳng làm gì được.

Nên cô từ chối anh là đúng, thái độ của cô đã ngăn anh phạm sai lầm ngu
ngốc, anh vẫn an toàn, anh vẫn là Mục tiên sinh, vẫn chưa kịp làm bất cứ
việc gì vượt ngoài phạm vi của mình.

Mục Dục Vũ bình tĩnh lại, ban nãy anh không nhìn phía trước nên đi quá
nhanh, bây giờ mới ý thức được đã ra đến cổng bệnh viện. Anh dừng lại đợi
lão Trần. Ông ta đang hộc tốc chạy theo phía sau, thở hổn hển nói với anh:
“Tiên sinh, hay là ngài đứng đây đợi, tôi đi lấy xe đến đón?”

Mục Dục Vũ nhìn con đường xe cộ như mắc cửi, đèn sáng lấp lánh phía
trước rồi gật đầu.

Lão Trần chạy về phía bãi đậu xe. Mục Dục Vũ đút tay vào túi quần, đứng
trước cổng bệnh viện. Xung quanh anh người qua lại không ngớt, anh nghĩ,
chắc đến ngày tận thế thì bệnh viện vẫn náo nhiệt vậy chăng? Vì trên thế
gian này, ở bất cứ lúc nào, ở bất cứ nơi đâu, cũng đầy ắp bệnh nhân, dù cái
gọi là sức khỏe chỉ là tương đối, nhưng người ta vẫn lao đến cầu cứu nơi gọi
là “bệnh viện” này.

Để cứu lấy sức khỏe của mình, cứ như bị đói khát vậy.

Anh cũng thế, anh biết Mục Giác không còn sống được lâu, nhưng mỗi ngày
vẫn tình nguyện bỏ ra không ít tiền cho bệnh viện, chỉ cầu mong đám dụng
cụ y tế và những nhân viên chuyên nghiệp kia kéo dài được cuộc sống của
bà thêm một chút, một chút nữa.

Cho dù anh biết rõ, chuyện kéo dài sinh mệnh của mẹ nuôi thực ra chỉ có ý
nghĩa với bản thân anh.

Đúng lúc này, Mục Dục Vũ tình cờ trông thấy một gã đàn ông trẻ tuổi đang
lao về phía anh. Hắn khoảng hơn hai mươi tuổi, ngoại hình bình thường, sở
dĩ ngươi ta phải chú ý đến hắn là vì hắn mặc một chiếc áo jacket màu đen
quê mùa, già nua hoàn toàn không hợp tuổi. Hắn đi rất nhanh, hình như có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.