KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 221

vừa nấu xong món cháo đặc biệt nóng hổi của anh ta, mang đến cho Mục
Dục Vũ, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm.

Nói thực là mùi vị rất ngon, nhưng Mục Dục Vũ không hiểu sao lại cứ muốn
soi mói, nếm vài miếng rồi bảo: “Trình độ của anh không bằng Nghê Xuân
Yến.” Anh nghĩ ngợi rồi bổ sung: “Tất nhiên là càng không bằng đầu bếp
trong nhà.”

Tôn Phúc Quân cười khà khà, không buồn bực. “Tay nghề tôi cũng bình
thường, cô bé Xuân Yến mở quán kinh doanh, nấu ngon hơn tôi là chuyện
bình thường, đầu bếp trong nhà càng khỏi phải nói, người ta học môn này
đến mấy chục năm, tôi có xách dép đuổi theo cũng khỏng kịp.”

“Anh không sợ mất mặt à?” Mục Dục Vũ nhìn anh ta, ăn sạch cháo trong
bát, thản nhiên nói: “Thôi được, cũng không khó ăn cho lắm.”

“Khà khà, ngon hay không vẫn cứ là tấm lòng.” Tôn Phúc Quân cười nói:
“Tôi thấy đầu bếp suốt ngày nấu món Tây, rồi hầm canh cho ngài, dù ngon
đến mấy cũng không thể ăn mãi, tôi nghĩ chắc ngài chán rồi muốn đổi khẩu
vị, nên mới dám làm chuyện mất mặt chứ.”

“Đây không phải công việc của anh, tôi sẽ không tăng lương.” Mục Dục Vũ
nói. “Nhưng nếu anh rảnh rỗi quá thì thỉnh thoảng cũng có thể vào bếp luyện
tay nghề."

“Vâng.” Tôn Phúc Quân vui vẻ gật đầu.

“Còn việc gì à?” Mục Dục Vũ hỏi.

“Cũng có chút việc.” Tôn Phúc Quân cúi đầu, cười nói: “Thực ra cũng
không phải chuyện của tôi...”

Mục Dục Vũ nhướn mày, hỏi: “Chuyện của Nghê Xuân Yến?”

“Vâng.” Tôn Phúc Quân thản nhiên gật đầu. “Nhà Xuân Yến gần đây gặp
khó khăn, bị phá dỡ nhưng tiền đền bù ít lại trả chậm, sắp phải ngủ ngoài
đường với em trai rồi. Cô ấy rất tốt, lại chăm chỉ, làm việc nhanh nhẹn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.