KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 254

Sau đó anh bị người ta gọi tỉnh dậy, gắng sức mở mắt, lại là Nghê Xuân
Yến.

“Sao em đến đây?” Mục Dục Vũ dụi khóe mắt, hỏi bằng giọng khàn khàn.

“Tôi đến tiễn dì, nhưng sao anh lại ngủ ở đây? Nơi này âm khí rất nặng, dễ
khiến người ta sinh bệnh, sao không biết đường mà đắp thêm áo?” Nghê
Xuân Yến cau mày nhìn anh, hỏi: “Đã ăn cơm chưa?”

“Chưa.”

“Tôi biết ngay mà, này, mang cho anh đây.” Nghê Xuân Yến đưa một chiếc
cặp lồng ra, nhanh nhẹn mở nắp, đổ canh ra bát cho anh. “Đây là của anh,
anh đã trả lương rồi, tôi sẽ không lười biếng đâu, ăn đi.”

Mục Dục Vũ đón lấy, húp một miếng, bỗng ngửi thấy mùi thuốc nồng nàn.

“Em nấu cả thuốc à?” Anh cau mày. “Khó uống quá.”

“Trong đó toàn là đồ bổ thôi, để bồi bổ cho anh.” Nghê Xuân Yến nói. “Ăn
đi, Tiểu Siêu nhà tôi còn ăn được nữa là…”

Mục Dục Vũ hít một hơi thật sâu, ăn thật nhanh.

Ăn xong đúng là có cảm giác ấm nóng dạ dày, toàn thân toát mồ hôi, hình
như cơn sốt cũng dịu đi phần nào. Anh đưa bát cho Nghê Xuân Yến, nói vẻ
chán ghét: “Khó ăn quá, lần sau đừng có nấu nữa, nếu không tôi sẽ đòi lại
tiền.”

Nghê Xuân Yến nhìn anh, hình như muốn cười nhưng kìm lại, nói: “Biết
rồi.”

Lúc cô cầm bát đã chạm vào tay Mục Dục Vũ, lập tức hỏi anh: “Tay anh sao
nóng thế, anh bị sốt hả?”

Mục Dục Vũ nóng nảy khoát tay. “Đi đi, ồn ào chết được, phiền!”

“Để tôi xem có phải anh sốt không rồi đi.” Nghê Xuân Yến nổi cáu, đứng
lên ấn vai anh, tay đặt lên trán anh thử nhiệt độ, rồi kêu lên: “Mục Dục Vũ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.