KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 252

“Thằng bé ngốc nghếch.” Ánh mắt Mục Giác rời khỏi mặt anh, dừng lại ở
một nơi xa xăm nào đó, bà nói bằng giọng khẽ khàng, dịu dàng dễ nghe: “Dì
nhớ rất nhiều chuyện, rất nhiều chuyện cũ, dì nhớ lúc dì biểu diễn tốt
nghiệp, mẹ con đã may chiếc váy dài cho dì, lúc đó dì rất trẻ trung, hát bài
Đom đóm trước mặt bao nhiêu người, dì căng thẳng đến mức không biết đặt
tay ở đâu, nhưng kỳ lạ là khi âm nhạc vang lên, dì đã quên hết tất cả, đó là
lần biểu diễn hay nhất của dì.”

“Thật mong là con có thể tận mắt nhìn thấy.”

“Về sau dì không còn lên sân khấu biểu diễn nữa.” Mục Giác cười, vuốt ve
gò má Mục Dục Vũ. “Cuộc đời lúc nào cũng sẽ có những điều tiếc nuối,
nhưng hãy tin dì, khi đến tuổi của dì, con sẽ nhận ra có điều tiếc nuối cũng
rất tốt.”

Mục Dục Vũ gật đầu.

“Mệt rồi, dì muốn ngủ, thằng bé ngốc, con cũng về nghỉ ngơi đi.”

“Vâng.” Mục Dục Vũ đứng dậy, kéo chăn đắp cho Mục Giác, tắt đèn chỉ để
lại một ngọn đèn nho nhỏ ở đầu giường. Dưới ánh sáng vàng cam, anh ngắm
gương mặt gầy ốm nhưng bình yên của mẹ nuôi. Sau đó, anh cúi xuống, nhẹ
nhàng hôn lên má bà, nói: “Mẹ, chúc ngủ ngon.”

Không biết Mục Giác có nghe thấy không mà trong khoảnh khắc đó, anh
dường như thấy nụ cười trên mặt bà càng rõ hơn.

Hôm sau, tình trạng của Mục Giác bỗng chuyển biến xấu, ngày thứ ba và
thứ tư cơ bản đều ở trong trạng thái cấp cứu, nhưng người phụ nữ ấy vẫn
không muốn làm phiền người khác như trước đây, ngay cả khi hấp hối bà
cũng không muốn làm phiền ai quá nhiều. Đến ngày thứ năm, bà tỉnh táo lại
một lúc, nắm tay Mục Dục Vũ, ánh mắt khẩn thiết nhìn anh, Mục Dục Vũ
biết bà đang lo chuyện hôm đó dặn dò anh, thế là anh ghé sát vào tai bà, thì
thầm: “Mẹ, mẹ yên tâm, con đã mang đồ đến cho mẹ, mẹ cứ yên lòng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.