KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 251

“Cả đời dì không có sự nghiệp gì lớn lao, cũng chẳng có gì tốt để lại cho
con, chỉ có sách và đĩa nhạc… Con giữ lại làm kỷ niệm, nếu không muốn
giữ thì quyên góp cho người nào cần. Cây piano con hãy tặng cho cô bé
muốn học đàn ở lầu bên dưới nhà dì, nhớ trước khi tặng thì tìm người chỉnh
lại đàn nhé. Trong tủ đầu giường phòng dì có một cái hộp thiếc, bên trong có
mấy cuốn sổ tiết kiệm, còn có vài món trang sức…” Bà thở ra, yếu ớt nói
tiếp: “Tiền trong sổ tiết kiệm tặng cho quỹ học bổng của nhà trường, trang
sức để lại cho người phụ nữ con thực sự muốn cưới. Nhà thì dì muốn để lại
cho Tiểu Siêu, con đợi dì đi rồi thì giúp dì làm thủ tục chuyển nhượng, xem
như là chút quà dì để lại cho thằng bé tội nghiệp đó. Ngoài ra, còn có một
thứ.”

Mắt bà sáng lên, gương mặt ửng hồng rất lạ, gắng sức nói: “Trong thư phòng
của dì có một ngăn kéo bị khóa, bên trong có mười mấy cuốn nhật ký trước
đây dì viết, còn có một cái hộp gỗ, thứ bên trong đó dì phải mang theo, con
nhớ để trong túi áo dì mặc, dì bắt buộc phải mang theo…”

Mục Dục Vũ vội nói: “Con biết rồi, con hứa, dì yên tâm, con nhất định sẽ
làm.”

Mục Giác thở phảo, vẻ mặt như trút bỏ được gánh nặng, dịu dàng nhìn Mục
Dục Vũ, khẽ nói: “Cảm ơn con, Tiểu Vũ. Dì cảm thấy như quay về thời
trung học được đi du lịch, sắp khởi hành rồi nên hơi hưng phấn, nhưng lại
cảm thấy quyến luyến nơi này.”

Mục Dục Vũ gật đầu, khàn giọng bảo: “Con hiểu.”

“Có người đang ở bên đó đợi dì.” Mục Giác dịu dàng nói với anh: “Có mẹ
con, bố mẹ của dì, những người bạn cũ đi trước, và cả một người đặc biệt.”

Mục Dục Vũ toét miệng cười, anh phụ họa: “Nghe có vẻ rất náo nhiệt.”

“Phải, sẽ rất náo nhiệt.” Mục Giác cười nhẹ: “Nhưng dì đã trở nên già thế
này rồi, họ có nhận ra dì không?”

“Có chứ. Dì còn đẹp hơn hồi trẻ nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.