KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 258

“Tôi còn khỏe.” Rõ ràng cổ họng đã nghẹn cứng, nhưng anh vẫn phản bác:
“Tôi có thể trèo một mạch lên tầng trên cùng đấy.”

“Được, được.” Nghê Xuân Yến cúi xuống dìu anh, vừa đi vừa nói: “Anh thì
lợi hại rồi, này, đi chậm thôi, đi nhanh thế làm gì? Tôi đi theo cũng mệt đó.”

Thế là họ đi chậm rãi vào tiểu khu, xuyên qua một dãy nhà rồi đi vào trong
một tòa nhà, chầm chậm trèo lên cầu thang. Bốn bề là đèn đuốc từ các căn
hộ, họ chậm rãi đi giữa những ánh đèn. Nghê Xuân Yến lo lắng cho sức
khỏe của Mục Dục Vũ, thi thoảng lại nhắc anh nghỉ ngơi, nhưng anh cảm
thấy mất mặt nên cứ nghiến răng đòi đi nhanh, hai người cứ nói qua nói lại
toàn những lời thừa thãi, vô nghĩa. Thỉnh thoảng có người mở cửa nhà, để lộ
ánh đèn và tiếng ti vi bên trong, tiếng người mẹ trách mắng, thúc giục đứa
con mau đi làm bài tập, tiếng vợ mắng chồng đi mua đồ đắt mất mấy tệ,
nhưng như thế lại giống với một vở kịch sinh hoạt không có điểm bắt đầu và
kết thúc. Hai người họ như những vị khách, vừa đi vừa xem kịch, trong
khoảnh khắc lại có ảo giác như đã bầu bạn cùng nhau từ rất lâu rồi.

“Nghê Xuân Yến.” Mục Dục Vũ bỗng gọi tên cô.

“Hử?”

“Tên em thật tầm thường.”

“Dân thường mà, đặt tên xấu mới dễ nuôi.” Cô nhìn anh vẻ không quan tâm,
nói nhanh: “Tên anh không tầm thường, nhưng lúc đọc thì khó. Ban đầu tôi
còn không biết chữ giữa của tên anh là gì, phải đi tra từ điển mới biết đó.”

Mục Dục Vũ mím môi, anh nhớ lại cô gái đứng sau lưng anh gọi to tên anh,
bây giờ nghĩ lại, trong quãng thời gian mười sáu tuổi u ám kia, thực ra đó là
âm thanh trong trẻo, sáng rỡ nhất mà anh từng nghe.

“Thế à? Cũng giống tôi, lần đầu tiên nhìn thấy tên tôi, tôi cũng không biết
chữ đó…”

“Hả?” Nghê Xuân Yến ngạc nhiên ngước lên. “Chẳng phải anh vẫn luôn có
tên đó hay sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.