KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 28

Nghê Xuân Yến run lẩy bẩy, ôm bình ga, trừng mắt nhìn tên lưu manh kia.

“Giới thiệu cho mày đường làm ăn phát tài thì mày không cần, cứ phải làm
căng với tao, tao nói cho mày biết nhé, đồ chết tiệt, hôm nay hoặc là mày trả
tiền, hoặc là giao cái tiệm này ra, nếu không tao sẽ đập nát đường làm ăn
của mày, sao? Chọn cái nào?”

Hắn thấy Nghê Xuân Yến không nói gì thì cười hềnh hệch. “Không có tiền
cũng được, tao giới thiệu cho mày việc làm, mẹ kiếp, đừng có mà không nể
mặt tao, cái loại gái già như mày, không nhân lúc gương mặt còn mơn mởn
mà kiếm thêm tiền, đến khi tàn tạ thì có tặng không người ta cũng chẳng ai
thèm đâu, sao, như vậy đã đủ tốt với mày chưa?”

Nghê Xuân Yến tái nhợt mặt, thở hổn hển, đang định nói gì đó thì bỗng từ
trong đám đông, một người lao ra đâm sầm vào bụng của Cô Lộc Hồ khiến
hắn suýt ngã ngửa ra sau, tên lưu manh đứng cạnh nhìn thấy vội lao đến túm
người đó lại, kẹp chặt hai tay rồi kéo đầu người đó lên, đó là một cậu thiếu
niên mặt mày thanh tú nhưng rõ ràng bị thiểu năng đang giằng co dữ dội, hét
lên: “Buông tôi ra, đồ xấu xa, các người đều là lũ xấu xa, bắt nạt chị tôi, các
người là lũ xấu xa!”

“Ối, thằng khốn này cắn người!” Một tên lưu manh trong bọn hét lên, tát
thật mạnh vào mặt thiếu niên đó, chửi mắng: “Mẹ kiếp, cho mày cắn, cho
mày cắn này!”

“Không được đánh nó!” Nghê Xuân Yến gào lên: “Buông nó ra cho tôi! Có
nghe thấy không, buông nó ra!”

“Chị ơi, em đau, hu hu...” Cậu thiếu niên gào khóc. “Người xấu, cắn chết
bọn chúng, cắn chết bọn chúng!”

“Mẹ kiếp, đánh nó cho tao!” Cô Lộc Hồ giận dữ gầm lên, bước tới đá cậu
thiếu niên kia một cái.

Mấy tên lưu manh xung quanh thấy thế thì lập tức hưng phấn, hai tên giữ
chặt tay chân cậu ta, hai tên lao tới đấm mấy cú.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.