KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 29

Khung cảnh hỗn loạn, đám người vây quanh cũng đông dần, gần như chắn
mất tầm nhìn của Mục Dục Vũ. Anh cau mày vẻ không vui, đang định dặn
dò trợ lý Lâm mấy câu thì bỗng nghe thấy một tiếng “rầm” cực lớn, đám
người hét lên tản mát hết. Mục Dục Vũ ngạc nhiên ngước lên, thì thấy Nghê
Xuân Yến một tay giơ cao bật lửa, một tay ôm chặt bình ga, ánh mắt lộ vẻ
hung ác, hét lên: “Khốn kiếp, đứa nào dám đánh em tao nữa, tao sẽ chết
cùng với kẻ đó!”

Cô bước từng bước lại gần mấy tên lưu manh kia, bọn chúng sợ hãi thoái
lui, cậu bé kia loạng choạng chạy đến nấp sau lưng cô, Nghê Xuân Yến
ngẩng cao đầu, ánh mắt cứng cỏi, với sự hung dữ và liều mạng nhất, cô gào
lên: “Cô Lộc Hồ, được thôi, bà đây thật sự là sống quá đủ rồi, đến đây, muốn
chết thì cùng chết, sắp chết kéo mày làm gối tựa lưng thì tao cũng không lỗ!
Nào, đứa nào dám bỏ chạy đứa đó là rác rưởi!”

“Con mụ già này, mày, mày là đồ điên, đồ thần kinh...” Cô Lộc Hồ sợ hãi,
vừa chửi mắng vừa lùi lại.

Nghê Xuân Yến hét lên: “Mày đừng chạy, khốn kiếp, đừng chạy, muốn đập
tiệm của bọn tao hả? Đập đi, tao cho mày đập! Không đập xong thì mày là
cháu tao!”

“Tao... mẹ kiếp...” Cô Lộc Hồ chửi mắng.

Mục Dục Vũ hơi nhắm mắt, hạ giọng nói với trợ lý Lâm: “Đi, bảo Đại Quân
giải quyết việc này.”

“Thưa tiên sinh...” Trợ lý Lâm thắc mắc.

“Chẳng phải anh ta thích xử lý những chuyện bất công hay sao? Để anh ta
đi.” Mục Dục Vũ có vẻ mệt mỏi, khàn giọng: “Xử lý thế nào thì tùy anh ta,
ngày mai báo cáo cho tôi sau.”

“Vâng, tiên sinh.”

“Đi thôi.” Mục Dục Vũ mở mắt, hơi khựng lại rồi nói: “Chuyện này, đừng
để ai biết là có liên quan đến chúng ta, hiểu không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.