KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 300

cho cô mà là cho anh, như thế sợ chỉ cần một chút bất cẩn sẽ mang tiếng là
lợi dụng anh vậy.

Mục Dục Vũ thoáng nhìn đã có thể thấu suốt những tính toán nho nhỏ của
cô, nhưng anh nhẫn nại không nói thẳng ra. Anh không biết vì sao mỗi khi
nhìn thấy Nghê Xuân Yến thì lòng trắc ẩn đã biến mất bao năm qua bỗng
nhiên được khơi dậy trong anh. Bấy lâu nay, những người phụ nữ tiếp cận
anh, ai mà không muốn đạt được lợi ích nào đó từ anh? Họ đều thông minh,
che giấu tham vọng dưới nụ cười dịu dàng, đến khi gặp thời cơ sẽ bộc lộ
từng chút một ra ngoài. Chỉ có Nghê Xuân Yến là chẳng biết gì, cô là ngoại
lệ, cô từ chối cả những thứ đã dâng lên trước mặt. Không phải cô cố tình ra
vẻ thanh cao, cũng không phải cô muốn làm bộ, mà là cô không có IQ cao,
cũng chẳng có thủ đoạn gì, cái cô dựa vào chỉ là suy nghĩ đơn thuần. Nếu lợi
dụng người khác, thì sợ mình không trả nổi.

Cô biết bản thân chẳng có gì, cô rất nghèo. Cô hiểu rõ hơn ai hết rằng chẳng
có bữa ăn nào miễn phí, vì vậy cô đã sớm dập tắt những khát vọng không
nên có, cô chỉ nhìn cái trước mắt, và cũng chỉ dám làm thế.

Chính vì Nghê Xuân Yến như vậy nên Mục Dục Vũ càng thấy chua xót.
Anh hít một hơi thật sâu, cố tỏ ra vui vẻ. “Tôi đi đây, Đại Quân nói sẽ tìm
cách trị chứng mất ngủ cho tôi, tôi về xem anh ta làm như thế nào. Em vào
nhà đi, thạch hoa quả đừng để em trai ăn quá nhiều, sẽ không tiêu hóa nổi.”

Lão Trần lúc này đã lái xe đến chỗ anh. Cửa xe mở ra, cậu ngốc sung sướng
lao lại chỗ chị, tíu ta tíu tít kể lại cậu ta đã đi những đâu, chơi những gì. Lão
Trần xuống xe, mở cửa cho Mục Dục Vũ. Nhưng khi anh vừa bước lên xe
thì Nghê Xuân Yến bất ngờ cất tiếng gọi, như thể đã lấy hết can đảm: “Mục
Dục Vũ.”

“Hử?”

“Nếu tôi… tôi làm đầu bếp cho anh…” Cô đỏ mặt, hỏi: “Quán này tôi vẫn
có thể mở, đúng không?”

“Đương nhiên.” Mục Dục Vũ nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.