KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 298

“Thế…” Nghê Xuân Yến nhíu mày, do dự rồi hỏi: “Thế vợ anh đâu? Sao
không quản lý anh em nhà mình?”

“E là cô ta còn muốn tôi xảy ra chuyện hơn ấy chứ.” Mục Dục Vũ nói.
“Chúng tôi đang ly hôn, ban đầu cô ta không muốn lấy tôi, kết hôn xong
cũng chả muốn sống cùng nhau.”

Nghê Xuân Yến mở to mắt khó tin, lắp ba lắp bắp nói với vẻ bất bình:
“Không… không phải chứ, anh thế này mà cô ấy còn chê…”

Mục Dục Vũ hơi nhướn môi, anh phát hiện ra anh thât sự rất thích dáng vẻ
này của Nghê Xuân Yến, vẻ thật thà biểu lộ hết ra ngoài, hơn nữa câu nói đó
cũng làm anh rất vui. Anh muốn bật cười thành tiếng, nhưng bây giờ vẫn
chưa phải là lúc để cười to. Mục Dục Vũ cúi đầu, thở dài. “Tôi cũng không
hiểu, có thể cô ta oán trách tôi quá lo cho công việc chăng?”

“Đàn ông chẳng phải nên làm việc lớn hay sao?” Nghê Xuân Yến bất bình.
“Lấy chồng là gả đi, làm dâu nhà người ta, lẽ nào lấy chồng để cho đàn ông
chiều chuộng?”

Mục Dục Vũ biết nếu Diệp Chỉ Lan mà nghe thấy câu này ắt sẽ đánh nhau
với Nghê Xuân Yến. Anh hơi thiếu đạo đức khi tưởng tượng cảnh hai người
phụ nữ đánh nhau, rồi nhìn cánh tay Nghê Xuân Yến, anh đoán rằng nếu
đánh thật thì có lẽ Nghê Xuân Yến sẽ không thua. Thế là anh bất chợt thấy
vui, để che giấu niềm vui kỳ quặc đó, anh quay đi, ho một tiếng vẻ thiếu tự
nhiên. “Tôi không muốn nhắc đến cô ta nữa, dù sao cô ta muốn thế nào thì
thế ấy, haizz…”

“Chẳng trách…” Nghê Xuân Yến tỏ ra đồng cảm. “Tôi cứ tưởng…”

“Em tưởng tôi thuận miệng nói bậy bạ chứ gì?” Mục Dục Vũ nói: “Tôi sẽ
không nói với người khác những điều này, nếu em không phải là bạn cũ của
tôi thì tôi cũng không muốn nói, có gì hay ho đâu.”

“Xin… xin lỗi nhé.” Nghê Xuân Yến nói nhỏ: “Mục Dục Vũ, tôi vốn không
nghĩ anh như vậy…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.