KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 297

“Không sao.” Mục Dục Vũ mỉm cười, đưa tay lên chặn lời, giọng dịu dàng
nhưng rất buồn bã: “Tôi biết ý em, tôi có thể hiểu, dù sao chúng ta cũng
không thân thiết gì, với lời đề nghị bất ngờ như thế này, ai cũng do dự mà
thôi, tôi hiểu.”

“Em để tôi ngồi một lát, đợi lão Trần đưa cậu nhóc kia về rồi tôi đi.” Mục
Dục Vũ nhắm mắt, lẩm bẩm: “Em đừng cho rằng tôi vui vẻ sung sướng lắm,
thực ra tôi không có nhiều cơ hội được ăn no rồi ngồi phơi nắng thế này
đâu.”

“Sao lại thế…”

“Bận rộn quá mà, trong ngoài công ty bao cặp mắt theo dõi, tôi không bạt
mạng làm việc thì làm sao quản được bấy nhiêu nhân viên?” Mục Dục Vũ
hơi hé mắt, phát hiện ánh mắt Nghê Xuân Yến lộ vẻ thương xót, anh lại tiếp
tục nhắm mắt rồi tiếp tục than: “Em không biết đâu, tôi đi lên từ hai bàn tay
trắng, mấy năm nay làm ăn tôi đã đắc tội với nhiều người, lần trước cái
người cầm dao đâm tôi ở bệnh viện chính là do một phó tổng trong công ty
tôi thuê đấy.”

“Hả, cái người đó đê tiện quá!” Nghê Xuân Yến giận dữ mắng: “Có gì mà
không quang minh chính đại nói được? Lén dùng dao đâm người ta mà là
đàn ông à?”

Mục Dục Vũ thầm buồn cười nhưng ngoài mặt vẫn không tỏ vẻ gì, anh cau
mày, mệt mỏi nói: “Đây là vẫn còn dễ biết, chứ những người ngầm giở thủ
đoạn với tôi không biết bao nhiêu. Giống như hai ông anh kém cỏi bên nhà
vợ tôi, ngoài mặt tỏ ra khách sáo nhưng trong lòng chỉ muốn tôi chết sớm.”

“Tại sao chứ?” Nghê Xuân Yến không tài nào hiểu nổi. “Người thân với
nhau sao lại như vậy? Anh ổn thì họ cũng ổn mà?”

Mục Dục Vũ lần này cười thật, anh mở mắt, nói: “Em tưởng ai cũng ngốc
như em à? Họ đều có mưu đồ, nói đi nói lại cũng là vì tiền cả.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.