KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 337

“Biết rồi, món đồ xấu của vợ xấu tặng, cái này phải biết trân trọng chứ.”
Mục Dục Vũ vui vẻ đùa. “Ai bảo anh cưới em làm gì.”

Nghê Xuân Yến cười, đánh anh một cái, nói: “Em trông chừng hai thằng bé
kia, không chừng nó ăn hết kẹo của người ta. Anh ở lại với mẹ nhé.”

“Biết rồi.”

Nghê Xuân Yến chạy về phía đám đông, Mục Dục Vũ kéo kéo miếng ngọc,
suy nghĩ, vẫn thấy nó xấu nên nhét vào dưới lớp áo sơ mi, lát sau thấy Mục
Giác nửa cười nửa không nhìn mình, anh ngại ngùng, cười nói: “Mẹ, làm trò
cười rồi.”

Mục Giác lắc đầu. “Cười cái gì? Vợ chồng hai đứa hòa thuận, mẹ thấy vui
lắm.”

“Mẹ, mẹ có mệt không? Con đưa mẹ ra kia ngồi một lát nhé?”

“Cũng được, đứng lâu đúng là hơi mệt.”

Mục Dục Vũ vội bước tới đỡ lấy cánh tay Mục Giác, dìu bà chậm rãi đi đến
cái ghế dài gần đó. Lúc này anh thấy tâm trạng rất phức tạp, anh nghĩ trong
thế giới hiện thực, anh chưa từng đi dạo phố cùng bà, chưa từng đi mua đồ
với bà. Thứ anh tặng cho Mục Giác toàn là vật phẩm quý giá, nhưng không
phải do anh tự tay chọn, anh có quyền có thế, chỉ cần căn dặn một câu thì
thư ký sẽ thay anh chọn món quà thích hợp, anh căn bản không phải phí sức
suy nghĩ.

Lâu dần, anh cũng cảm thấy chuyện này chẳng có vấn đề gì, thời gian của
anh có hạn, anh nghĩ Mục Giác lúc nào cũng ở đó, bà không bao giờ rời xa
anh, những ngày tháng sau này còn dài, anh còn nhiều cơ hội để tự tay làm
gì đó tỏ lòng hiếu thảo với bà, chỉ cần anh có thời gian.

Nhưng thời gian cứ thế trôi qua, lúc nào anh cũng bận, lúc nào mẹ cũng tỏ ra
thông cảm, anh cứ nghĩ những chuyện nhỏ nhặt này có làm hay không cũng
chẳng sao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.