KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 346

“Cảm ơn.”

Mục Dục Vũ cúp máy, ngẫm nghĩ rồi gọi cho trợ lý Lâm bảo cậu ta giúp anh
tìm một nơi vắng vẻ để hẹn Diệp Chỉ Lan. Nhưng anh còn chưa dặn xong thì
bỗng nghe bên ngoài có tiếng chân bước dồn dập, sau đó, cửa thư phòng bị
gõ rầm rầm, giọng thím Dư run run: “Tiên sinh, đã xảy ra chuyện, tôi cần
báo với ngài.”

Mục Dục Vũ cau mày, cúp máy, lạnh lùng nói: “Vào đi.”

Thím Dư căng thẳng đi vào, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có. “Tiên sinh, tôi
phát hiện ra bức tranh vốn treo trong phòng nghỉ bị mất trộm rồi.”

Mục Dục Vũ nghĩ một lát vẫn không nhớ ra đó là tác phẩm của ai, anh
không thích tranh trừu tượng hiện đại, ngắm không hiểu mà cũng thấy khó
chịu. Nhưng anh nhớ giá cả, đó là bức tranh anh đã thắng trong cuộc bán
đấu giá mùa xuân, giá vượt quá một triệu tệ.

Món tiền này đủ để một người bình thường liều mạng.

Trực giác của Mục Dục Vũ cho rằng việc này không đơn giản, trong ngôi
nhà này nhiều nhất là nhân viên bảo vệ, luân phiên trực ba ca, còn trang bị
hệ thống camera tiên tiến nhất, ăn trộm bình thường muốn lấy gần như là
không thể, trộm giỏi thì sẽ không tốn quá nhiều thời gian để lấy một thứ khó
tiêu thụ như thế, anh nhìn thím Dư hồi lâu rồi hỏi: "Ý thím là có nội gián?"

“Vâng.” Thím Dư cố kiềm chế cơn tức giận.

"Tìm thấy rồi?"

"Tìm thấy rồi." Thím Dư nói. “Đồ vẫn còn, người thì tôi nhờ họ trông
chừng.”

“Báo cảnh sát đi.” Mục Dục Vũ hờ hững. “Dám lấy trộm đồ thì phải trả
giá.”

“Nhưng tiên sinh…” Thím Dư do dự. “Cảnh sát mà đến thì người đó cũng
xong, chuyện này nói ra cũng xấu hổ. Hơn nữa mọi người còn là đồng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.