KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 345

Mục Dục Vũ ngớ ra rồi nói: "Lão Diêu, tôi gọi cho anh là việc công, anh nấu
thuốc là việc riêng, anh đang công tư bất phân."

"Thuốc bắc chú trọng lửa và thời gian bỏ thuốc vào, nếu sai thì dược tính sẽ
giảm.” Diêu Căn Giang trả lời nghiêm túc. “Tôi có cần tiếp tục giảng giải
cho anh nghe những kiến thức này không?”

Mục Dục Vũ tức tối. “Không nhiều lời với anh, tôi muốn biết động tĩnh gần
đây của Diệp Chỉ Lan.”

“Cô ta đã sáng suốt ra rồi, gần đây đều độc thân.”

"Lạ thật, lẽ nào anh không tiết lộ tin tức có thể cô ta sẽ được chia nửa gia
sản của tôi ra ngoài?"

"Có, không ít thanh niên đẹp trai tài giỏi đều tưởng thật, nhưng Diệp Chỉ
Lan chắc đã được cao nhân chỉ điểm, gần đây không hề sơ suất, giờ giấc
nghỉ ngơi làm việc mỗi ngày của cô ta đều rất có quy luật, quy luật đến mức
kỳ quặc."

"Là thế nào?"

“Vì cô ta xưa nay không phải dạng người đó.” Diêu Căn Giang nói. "Điểm
này tiên sinh cũng biết."

"Bất bình thường tất có ma quỷ." Mục Dục Vũ cười lạnh. "Sắp xếp vài
phóng viên, khi tôi gặp cô ta để họ chụp lén vài tấm, còn họ nên viết cái gì
thì anh cũng hiểu."

"Vâng."

"Lão Diêu, anh làm thế này có ý nghĩa không?" Mục Dục Vũ đột nhiên hỏi.
"Suốt ngày lăng xăng quanh vợ, anh sống như thế mà thấy hứng thú à?"

Giọng Diêu Căn Giang dịu lại, dường như còn đang cười: “Tôi cảm thấy rất
có ý nghĩa."

Mục Dục Vũ trầm tư, rồi mắng: "Kém cỏi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.