KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 36

thổi lạnh hơn, dường như bước chân mùa thu đã đến thật gần. Trong màn
đêm tĩnh lặng, Mục Dục Vũ lạnh nhạt nghĩ, không thể cứ sống chung với ả
đàn bà điên loạn này được nữa, nhìn thấy mặt cô ta là anh sẽ buồn nôn, sẽ
bất giác nhớ lại những tháng ngày nhẫn nhục để sống, những tháng ngày khi
chưa đạt được mục đích, anh nhẫn nhịn bị cô ta sai khiến.

Nó giống như thứ bụi bẩn kẹt sâu trong lỗ chân lông mà không thể rửa sạch,
mỗi lần nhớ lại đều có cảm giác toàn thân dơ bẩn.

Nhưng anh không thể không thừa nhận rằng chỉ khi ấy anh mới giống con
người. Lúc đó trong lòng anh như dồn nén một ngọn lửa, nhẫn nhịn và kiên
quyết trèo lên theo một mục tiêu đã định sẵn. Khi thu được thành công anh
sẽ rất vui sướng, khi đấu trí đấu dũng anh sẽ càng hưng phấn, nói tóm lại,
anh sống rất hứng khởi.

Bây giờ thì sao? Cơ thể như bị một chiếc máy xúc khoét đi từng chút một,
dã tâm trong Mục Dục Vũ vốn bừng bừng tràn trề, trong vô thức đã biến mất
tăm.

Lạ kỳ là, anh lại nhớ đến Nghê Xuân Yến, một cô gái rõ ràng là tầm thường
hơn nhiều so với bất kỳ cô gái nào anh từng có quan hệ, nhưng lại dám hét
lên với anh trước mặt đám đông rằng: Mục Dục Vũ, em thích anh.

Cô hét lên câu đó khiến người ta nghe rồi không thể quên được, bao năm sau
vẫn văng vẳng bên tai.

Có lẽ là vì, sau cô, không còn ai dám hét vang với anh câu “em thích anh”
nữa.

Không một ai.

Đêm đó, trước khi Mục Dục Vũ đi vào giấc ngủ, anh vẫn nhớ đến Nghê
Xuân Yến. Trong đầu anh như tấu lên khúc đàn, không thể dừng lại. Thậm
chí anh còn yếu đuối thắc mắc, có cả một chút mong chờ, anh muốn hỏi
rằng: Nghê Xuân Yến, em có còn nhớ tôi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.