KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 37

Nếu thời gian quay trở lại, biết đâu anh sẽ có chọn lựa khác, có lẽ, chúng ta
sẽ có một hiện tại khác cũng chưa biết chừng.

Không biết bao lâu sau, Mục Dục Vũ mơ màng thiếp đi, anh như chìm vào
một giấc mơ rất sâu. Trong tiềm thức, anh có phần hoảng loạn, bởi nó giống
như một giấc ngủ đi vào cõi chết, cảm giác này đã rầt lâu rồi anh chưa từng
trải qua.

Không ổn chút nào, Mục Dục Vũ ra lệnh cho mình tỉnh lại. Anh cố vùng vẫy
thoát ra, nhưng càng chống cự thì càng bị chìm vào sâu hơn.

Đúng lúc đó, anh bỗng nghe thấy giọng nói lanh lảnh của một cô gái.

Giọng nói đó rất rõ ràng, mỗi một chữ đều như đang văng vẳng ngay bên tai:

“Ha ha ha, anh nói mơ mà anh không biết sao? Trời ơi tội nghiệp quá, nằm
mơ thấy em không quen biết anh à? Con heo ngốc, em nói anh biết nhé, cho
dù chúng ta chia cách mười mấy năm, cũng chỉ có anh không nhận ra em,
không có chuyện em không nhận ra anh, hiểu chưa, đừng có mà hỏi em tại
sao, em nói anh biết nhé, vì bà đây cả đời này chỉ có một ước muốn, đó
chính là chiếm lấy anh, bắt anh cưới em, bắt anh chỉ có mỗi em trong mắt,
bắt anh trong vòng mười mét vuông chỉ có thể chứa một mình em, hồ ly tinh
cút đi hết cho em, thế đó, hài lòng chưa? Hử?”

Mục Dục Vũ mở choàng mắt. Anh bàng hoàng nhận ra cạnh giường mình có
một người phụ nữ, đôi mắt đen sáng lấp lánh và nụ cười dịu dàng, giơ ngón
tay ra xỉa vào trán anh một cái.

Mục Dục Vũ không nghĩ ngợi gì, giơ tay lên hất ra, rồi lập tức lật người, bóp
cổ cô rồi đè cô xuống, khóa chặt bên dưới.

Đúng lúc đó, anh bỗng không hành động được nữa, vì anh nhận ra gương
mặt bên dưới vô cùng quen thuộc, đường nét rõ ràng, cằm nhọn, rõ ràng là
một cô gái trông rất yếu đuối, ngoan hiền nhưng lại có một đôi mắt to hung
dữ, cay độc.

Đó là Nghê Xuân Yến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.