KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 39

Chương 4

Anh không nằm trong phòng mình, anh cũng không ở trong bất kỳ căn nhà
mà anh quen thuộc nào khác, dưới anh là một người phụ nữ, người phụ nữ
mà anh rõ ràng đã chia xa rất lâu rồi, anh thề cho dù trước khi ngủ anh vẫn
lẩm bẩm tên cô, nhưng anh không nghĩ sẽ tiếp xúc thêm bước nữa với kiểu
phụ nữ này, vì anh là Mục Dục Vũ.

Thi thoảng nhớ lại chuyện cũ, sau đó giúp người ta một tay mà không lộ
diện, đây đã là biểu hiện cao độ của sự yếu đuối, người đàn ông tên Mục
Dục Vũ này dù thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không cho phép bản thân dây
dưa lằng nhằng với một người phụ nữ như Nghê Xuân Yến.

Nhưng ai đó có thể nói cho anh biết đây là đâu? Đã xảy ra chuyện gì? Tại
sao cô lại ở đây?

Khi Mục Dục Vũ đang ngẩn ngơ thì người phụ nữ kia đã giơ tay nhéo mạnh
eo anh một cái, vừa đau vừa nhột, Mục Dục Vũ bất giác buông tay. Cô đẩy
anh ra khá mạnh, rồi ngồi bật dậy, sau đó vừa xoa cổ vừa cuống quýt nói:
“Ông xã chết tiệt, cho dù em không đúng, nhân lúc anh chưa tỉnh ngủ đã
đụng chạm anh, thì anh cũng không thể bóp cổ em thật chứ. Mẹ kiếp, đã đau
chưa, còn dám thế nữa thì bà đây sẽ nhéo đứt eo anh!”

Mục Dục Vũ sống ba mươi năm trời, lần đầu phải trợn mắt há miệng vì ngạc
nhiên, anh ho khẽ, xoa xoa phần eo bị Nghê Xuân Yến nhéo, đây là nhược
điểm anh không cho ai biết, không ai ngờ rằng Mục Dục Vũ bình thường
lạnh lùng vô tình, thủ đoạn tàn nhẫn lại sợ bị nhéo vào eo, vì anh sợ nhột.

Nhưng sao Nghê Xuân Yến lại biết điều này? Hơn nữa ban nãy cô vừa gọi
anh là gì? Ông xã?

Ông xã? Mục Dục Vũ bừng tỉnh, sững sờ.

“Đừng đờ mặt ra như thế nữa, mới sáng sớm đã bắt em nói những lời sến
súa thì em cũng nói rồi, anh còn muốn thế nào nữa đây?” Nghê Xuân Yến
nhanh chóng tụt xuống giường, vừa mang dép vừa nói: “Ngoan đi, sơ mi đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.