KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 368

“Báo cáo phân tích cụ thể thì vẫn chưa có, nhưng bước đầu có thể phán
đoán, thứ mà họ cho anh uống trường kỳ là một loại thuốc gây ảo giác
mạnh, đến một liều lượng nhất định thì loại thuốc ảo giác này sẽ khiến
người ta bị rối loạn thần kinh."

“Hóa ra không muốn tôi chết, mà là muốn tôi phát điên, không tồi!" Mục
Dục Vũ mím môi, cười cực kỳ dịu dàng. "Tôi phát điên rồi các người có lợi
ích gì? Diệp Chỉ Lan quay về tăng lương cho các người?"

“Không phải phu nhân, không phải..." Thím Dư lập tức lắc đầu.

“Không phải Diệp Chỉ Lan?" Mục Dục Vũ quay sang bảo trợ lý Lâm: "Gọi
điện thoại."

Lão Dương mập ở bên kia hét lên thất thanh: "Không, đừng gọi, tiên sinh,
tôi sai rồi, xin ngài tha cho tôi, tiên sinh, là phu nhân dặn, phu nhân nói chỉ
cần nghe theo lời cô ấy thì ngôi nhà ở Thúy Hồ Minh Cư sẽ sang tên cho
tôi..."

"Còn nữa không?"

"Phu nhân... còn giúp vợ tôi mở tiệm, đầu tư ban đầu..."

Mục Dục Vũ cười to thành tiếng, đến nỗi điếu xì gà trong tay suýt không
cầm vững. Diêu Căn Giang lo lắng bước lên, khẽ gọi: "Lão Mục "

"Không sao." Mục Dục Vũ cười đến nỗi chảy cả nước mắt, lắc đầu nói: "Tôi
cảm thấy chuyện này quá suôn sẻ, anh xem người vợ tôi cưới ngầu chưa, để
hạ độc tôi, bảo cô ta ngủ với thằng mập kia e là cô ta cũng làm."

"Lão Mục." Diêu Căn Giang đặt tay lên vai anh.

Mục Dục Vũ vỗ vỗ tay anh ta, ra hiệu anh không sao, rồi quay lại nói với
Dương mập: "Tôi nhiều tiền hơn Diệp Chỉ Lan nhiều, tôi không truy cứu
chuyện anh hạ độc tôi, cũng không làm phiền nhà anh, tôi còn cho anh hai
ngôi nhà ở Thúy Hồ Minh Cư, anh chỉ cần nấu món canh cho thuốc vào thế
này rồi cho cô ta uống, thế nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.