KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 402

trong đêm đông lạnh lẽo, chỉ nhìn lâu một chút cũng đủ chói mắt người
đứng trong gió lạnh thấu xương.

Mục Dục Vũ nhắm mắt, anh nhớ lại gương mặt xinh đẹp của Nghê Xuân
Yến trong giấc mơ, đó là Nghê Xuân Yến đang ở độ tuổi đẹp như hoa, cô đã
làm cô dâu ở độ tuổi đẹp nhất, nhưng cô trong hiện thực lại không biết điều
đó, sự lạnh lẽo sau khi giấc mộng kết thúc chỉ để lại cho một mình Mục Dục
Vũ gánh chịu.

Mục Dục Vũ mở mắt, anh mở cửa tiệm đi vào trong. Một luồng không khí
ấm áp xộc tới, anh hơi khựng lại, nhưng rồi vẫn nhanh chóng đi xuyên qua
phòng ngoài vào nhà bếp bên trong, mấy người phục vụ ở đó nhìn anh vẻ
sửng sốt, hỏi: "Tiên sinh, ngài ăn mì ạ?"

"Tìm bà chủ của các anh, Nghê Xuân Yến." Mục Dục Vũ đáp.

"À, chị ấy đang bận bên trong, ngài đợi một lát." Anh chàng nhiệt tình mở
cửa bếp cho anh, gọi với một câu: "Chị Nghê, có người tìm chị."

“Ai vậy?" Giọng nói trong trẻo của Nghê Xuân Yến vọng ra. “Đợi bên ngoài
một lát."

Mục Dục Vũ ho một tiếng, đáp: "Là anh."

Không lâu sau, Nghê Xuân Yến vừa lau tay vào tạp dề vừa vội vàng đi ra.
Ngước lên trông thấy anh, cô liền toét miệng cười, nhưng rồi như sực nhớ ra
gì đó nên lại vội vàng đưa hai tay lên cào cào lại mái tóc, cười ngượng
nghịu. “Sao anh đến đây? À, buổi tối anh ăn gì chưa?”

Mục Dục Vũ nhìn cô, bỗng cảm thấy không thốt nên lời.

“Chưa ăn đúng không?” Nghê Xuân Yến lại gần, ngắm kĩ gương mặt anh rồi
nói với vẻ trách móc: “Em biết ngay, ra ngoài ngồi đi, em nấu cho anh bát
mì, nhanh thôi.”

Mục Dục Vũ khó nhọc nói: “Đừng, anh có chút chuyện…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.