KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 404

Chương 52

Một bát mì bò nhanh chóng được mang lên đặt trước mặt Mục Dục Vũ. Thịt
bò tươi mềm, phía trên là rau xanh mơn mởn, ngoài ra còn thêm một quả
trứng ốp lết màu vàng. Một bát đầy ắp tỏa mùi thơm phưng phức, chỉ nhìn
thôi mà mắt Mục Dục Vũ đã nóng lên, hơi lạnh trong cơ thể như đang bị đẩy
đi, nóng lạnh đối nhau, lạnh càng thêm lạnh, nóng càng thêm nóng.

Anh chậm rãi cầm đũa lên, cẩn thận gắp vài sợi mì cho vào miệng, nhưng
chẳng thể cảm nhận được mùi vị gì nữa. Anh chỉ máy móc ăn, ra lệnh cho
bản thân phải nuốt, vì anh biết qua đêm nay, anh có lẽ sẽ không bao giờ
được ăn món này nữa.

Có lẽ cả đời này cũng không được ăn.

Không có hành, không có nước sốt, ngay cả đũa trong tay anh cũng khác với
đũa của khách trong tiệm. Anh ghét mùi hành, chê thịt bò tẩm ướp quá mặn,
anh mắc bệnh sạch sẽ, nếu bảo anh dùng đồ chưa được khử trùng trong tiệm,
anh sẽ cảm thấy rất khó chịu.

Sở thích của anh, tật xấu của anh, Nghê Xuân Yến đều ghi nhớ.

Đó chỉ là một chiếc bát mộc mạc nhưng sạch sẽ, xung quanh vẽ chữ hỷ đỏ
chót, thìa cũng thế, những chữ hỷ ngốc nghếch liền thành một khối, giống
như con dấu màu đỏ tươi, rất chói mắt.

Giống như vội vàng bày ra những thứ xấu xí, chất lượng kém trong tiệc hỷ,
nhưng cuối tiệc lại quên thu dọn, không thấy niềm vui ở đâu mà chỉ thấy nỗi
thê lương. 

Mục Dục Vũ ăn từng miếng một, mỗi miếng đều nhai rất kĩ nhưng không
còn cảm nhận được mùi vị. Anh có phần cuống quýt một cách lạ lùng. Anh
muốn ghi nhớ mùi vị này nhưng rồi bỗng nhận ra trí nhớ cũng giống như bát
mì, ăn một miếng lại ít đi một chút, thấy đáy bát rồi thì chẳng còn gì sót lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.