KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 429

rõ rệt, khiến người ta dễ dàng quên đi vẻ ngoài kia mà bị khí chất đó làm
cho run sợ. Nhưng đó chỉ là chuyện vặt, Mục Dục Vũ cảm thấy hoài nghi vì
gương mặt người đàn ông trung niên kia nhìn rất quen, song anh chắc chắn
chưa từng gặp người này, bởi cho dù gặp trong trường hợp nào thì một
người đàn ông như thế cũng sẽ tạo ra cảm giác nguy hiểm với người cùng
giới tính.

Mục Dục Vũ chậm rãi đáp: "Có."

Hai người nhìn nhau, người trẻ hơn cười tươi, hỏi: "Xin hỏi bà ấy có phải
tên đầy đủ là Mục Giác không? Bà ấy ở tòa nhà nào ạ?”

“Hai anh tìm bà ấy có việc à?”

"À, chúng tôi nhận lời dặn dò của một người bạn cũ của bà ấy đến đây
thăm." Người kia cười nói. "Tìm rất lâu mới đến được đây."

Mục Dục Vũ không để tâm đến người nói, sự chú ý của anh dồn cả vào
người không nói gì ở đằng sau. Khi anh quan sát người đó, đối phương cũng
quan sát anh, ánh mắt cùng một vẻ sắc bén và thâm trầm. Mục Dục Vũ và
anh ta nhìn nhau, rồi mới nói: "Các anh đến muộn rồi, Mục Giác, cũng chính
là mẹ tôi, đã qua đời."

"Gì cơ?" Người đàn ông trung niên im lặng cuối cùng cũng lộ vẻ sửng sốt,
hỏi: "Bao giờ thế?"

"Cũng vài tháng rồi." Mục Dục Vũ nói. "Ung thư giai đoạn cuối."

Hai người đàn ông kia lại nhìn nhau, rồi người đàn ông trung niên hỏi: "Anh
là con trai bà ấy? Theo chúng tôi được biết thì Mục Giác chưa kết hôn."

"Con nuôi." Mục Dục Vũ trả lời ngắn gọn.

Người đàn ông trung niên gật đầu, tiến lên một bước rồi chìa tay ra. "Chào
anh, tôi là Trương Khải Đông. Bố tôi, là đồng đội cũ của mẹ anh lúc sinh
thời."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.